TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Thẩm Cửu bị thương không nặng, bởi vì khi bị xe tải tông vào, Dạ Y Viễn nhanh chóng bẻ lái để tránh xe tải, nhưng chỉ giảm được một chút tốc độ, nửa thân trước của xe tải quệt trúng, sau đó trực tiếp tông vào xe con bên cạnh, rồi sau đó tông về phía lan can, chiếc xe rơi thẳng xuống hồ, hiện giờđã liên hệ với cứu hộ để cứu người, nhưng vẫn chưa xác định được người trên xe còn sống hay đã chết.

Mà Thẩm Cửu cũng nằm sấp xuống theo lời của Dạ Y Viễn, nhưng cú va chạm quá dữ dội, cô không thể chịu được lực va chạm mạnh và lập tức ngất đi, cơ thể cũng bị vài mảnh thủy tinh đâm vào, nhưng cũng không có nhiều thương tích.

Khi cô được mang ra ngoài nằm cạnh Dạ Y Viễn, sắc mặt cô trắng bệch.

Dạ Y Viễn bị thương rất nghiêm trọng nhưng tinh thần rất tỉnh táo, nhìn thấy cô nằm bên cạnh lo lắng đứng dậy muốn kiểm tra tình trạng của cô, người bên cạnh nhắc nhở: “Anh này, để an toàn mong anh đừng lộn xộn, cô gái này hẳn không có vấn đề gì, chỉ là bị thương nhẹ thôi.”

“Sao anh chắc chắn cô ấy chỉ bị thương nhẹ? Tôi bị thương đến mức này còn có thể nói và cử động được, tại sao cô ấy không bị thương gì mà lại bất tỉnh?”

“Chuyện này...” Người đàn ông nhất thời nghẹn họng, anh ta liếc nhìn Thẩm Cửu, quả thật không có tổn hại gì đến cơ thể cô cả, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng tại sao cô lại bị hôn mê?

“Cửu Cửu?” Dạ Y Viễn chịu đựng cơn đau trong cơ thể và gọi tên cô.

Nhưng Thẩm Cửu vẫn nằm đó không nhúc nhích, dáng vẻ an tĩnh nằm đó giống như không còn hơi thở.

Trong lòng anh ta vô cùng lo lắng, đành phải hỏi những người đó: “Ngại quá, có thể gọi xe cấp cứu giúp tôi được không?”

Người đàn ông sững người một lúc rồi gật đầu một cái: “Được, xe cấp cứu đang trên đường đến đây, anh đừng lo lắng.”

Đang trên đường đến đây sao? Dạ Y Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Cửu Cửu, đừng xảy ra chuyện gì!

Loading...

Nếu em xảy ra chuyện gì, cả đời này của tôi sẽ hổ thẹn đến chết!

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ khu vực được phong tỏa, có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, cảnh sát không còn cách nào khác đành phải sơ tán đám đông trước, sau khi sơ tán xong, xe cứu thương nhanh chóng đến hiện trường vụ tai nạn.

Dạ Y Viễn chịu đựng cơn đau cho đến khi Thẩm Cửu được đưa lên cáng rồi đưa vào xe cứu thương, khi vào bên trong anh ta chống đỡ cơ thể và hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Thẩm Cửu, sau đó ném cho Dạ Y Viễn một câu: “Trước mắt vẫn không có vấn đề gì lớn, nhưng ngược lại bản thân cậu mới bị thương nặng đấy.”

Nói xong, anh ta nhìn lướt qua hai y tá bên cạnh: “Trước tiên cấp cứu cho cậu ta.”

Nghe nói Thẩm Cửu không có nguy hiểm gì nữa, trái tim treo lơ lửng của Dạ Y Viễn rốt cuộc cũng buông xuống, ý chí cứng rắn lúc này cũng từ từ tiêu tan, sau đó... Dạ Y Viễn thật sự không chịu nổi nữa mà ngất đi.

“Bác sĩ, anh ta hôn mê bất tỉnh rồi.”

“Đừng lo lắng, tiếp tục cấp cứu cho anh ta, tất cả vết thương đều phải sát trùng lại lần nữa.”

“Vâng.”

Bác sĩ quay lại nhìn Thẩm Cửu, cho rằng hai người này có lẽ là một đôi, nếu không người đàn ông này sẽ không lo lắng như vậy, rõ ràng bị thương thành như vậy, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ, hiện giờ cô ấy không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới không chịu nỗi nữa mà hôn mê.



Bên kia, yến tiệc vẫn đang hừng hực khí thế.

“Vẫn chưa đến?” Cho dù Dạ Âu Thần nói nặng lời với Lang An, nhưng trong lòng anh vẫn hy vọng người phụ nữ đó có thể xuất hiện ở cổng, hoặc trong góc nào đó, hoặc trước mặt anh, nói với anh rằng cô đã đến.

Nhưng anh đã đợi một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy cô đến.

Lang An nghe câu hỏi của anh, kinh sợ đến mức lỗ tai muốn rơi xuống: “Tôi đã phái người ra ngoài đợi. Chỉ cần mợ chủ vừa tới, sẽ lập tức đến báo ngay.”

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Dạ Âu Thần lạnh lùng hỏi.

Lang An liếc nhìn thời gian, sắc mặt hơi thay đổi, nhỏ tiếng hỏi lại: “Đã gần chín giờ rồi.”

“Hừ.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Được lắm.”

“Cậu Dạ, có lời này không biết có nên nói không.”

“Đã biết không nên nói, vậy thì đừng hỏi.” Dạ Âu Thần lạnh lùng quở trách, Lang An rùng mình một cái, lời vừa đến môi lại phải nuốt xuống.

Haiz, vẫn không nên nói.

Có gì hay để nói đâu? Đây không phải là lần đầu tiên cậu Dạ kiêu ngạo làm mình làm mẩy như vậy!

Khi mợ chủ đến trước mặt anh, đến lúc đó không phải mọi thứ sẽ tốt sao? Anh ta vẫn là không nên bận tâm chuyện này.

Cứ thuận theo tự nhiên thôi, dựa vào tính tình kiêu ngạo của Dạ Âu Thần, chỉ cần mợ chủ chịu nói vài câu mát lòng với anh thì mọi việc cũng dễ dàng giải quyết.

Chỉ là Lang An không ngờ rằng mọi chuyện lần này lại hoàn toàn khác với những lần trước.

Trong bệnh viện.

Những người bị thương tại hiện trường đã được đưa đến bệnh viện, vì Dạ Y Viễn bị thương nặng nên được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Thẩm Cửu không có vấn đề gì nên đã được đưa đến phòng khám tổng quát. Khi bác sĩ khám cho cô thì phát hiện cô đang mang thai, sắc mặt bác sĩ cũng lập tức thay đổi: “Cô nói cô ấy có thai?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ liếc Thẩm Cửu: “Đến bây giờ cô ấy vẫn hôn mê không tỉnh. Có thể là bị thương chỗ nào đó. Nhanh chóng di chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra tình hình.”

Y tá gật đầu, vừa định dời Thẩm Cửu đi, thì Thẩm Cửu đột nhiên kêu một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.

“Cô tỉnh rồi?” Y tá kêu lên rồi đi đến: “Cô cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“A.” Thẩm Cửu chỉ cảm thấy đầu rất nặng và hơi đau, phải một lúc sau mắt cô mới lấy lại tinh thần, sau đó nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, các bác sĩ và y tá vây quanh cô với ánh mắt lo lắng.

“Mọi người…”

“Cô đừng nói chuyện, hít thở sâu, sau đó nói cho tôi biết cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Bác sĩ bước tới, hỏi nhỏ một câu.

Giọng nói của cô ta bình tĩnh và đầy uy lực, khiến Thẩm Cửu nghe theo lời cô ta nói mà hít sâu một hơi, một lúc sau mới lắc đầu: “Không có chỗ nào khó chịu, chỉ là..."

“Chỉ là sao?”

Bác sĩ khẩn trương hỏi.

“Chỉ là hơi choáng váng.”

“Vậy có đau chỗ nào không?”

“Hình như... sau đầu hơi đau.”

Nói xong Thẩm Cửu nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Dạ Y Viễn kêu cô nằm sấp xuống, cô không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng lo lắng, cô chỉ có thể nghe theo lời anh ta mà nằm sấp xuống, nhưng vì lực va chạm quá lớn, nên thân thể của cô lui về phía sau và đầu đập vào cửa, lúc đó cô bị đập đến mức mắt nổ đom đóm, rồi sau đó cô không còn biết gì nữa.

“Ồ, có lẽ là cú va chạm quá lớn nên mới khiến cô ngất đi. Tôi sẽ kiểm tra và xử lý vết thương ngoài da cho cô. Nếu không có vấn đề gì lớn, cô có thể xuất viện trước.

“Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Đúng rồi, người đi cùng tôi...”

Bình luận

Truyện đang đọc