TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Vốn dĩ mẹ Thẩm mặt mày mang theo ý cười nịnh nọt, nhưng sau khi ánh mắt chạm vào bức ảnh đó, sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó bà ta ngẩng đầu nhìn sang Tô Cửu.

“Đây là có ý gì?”

Tô Cửu khẽ mỉm cười: “Nhìn phản ứng của bà Thẩm, bà đã từng thấy bức ảnh này rồi.”

Nghe vậy, mẹ Thẩm bỗng phản ứng lại, vội xua tay: “Chưa từng nhìn thấy, tôi đương nhiên chưa từng nhìn thấy bức ảnh này, tôi chỉ là không hiểu, hai người cầm bức ảnh này đến cho tôi làm cái gì? Tôi đâu phải làm cái này… Lẽ nào hai người muốn bắt tôi làm một bình an khấu cho hai người? Ha ha ha…”

Tô Cửu cũng không vội, thần sắc thản nhiên lại đẩy một bức ảnh đến trước mặt mẹ Thẩm.

“Bà Thẩm không biết bình an khấu này cũng không sao, bà lại xem thử cái này…”

Trong bức ảnh lần này là một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, làn da của đứa trẻ sơ sinh trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, hơn nữa chiếc mũi cùng cái miệng nhỏ xinh, tuy người còn rất nhỏ, nhưng ngũ quan đã rất rõ ràng.”

Mà đứa trẻ sơ sinh trong bức ảnh, trên cổ đeo như ý bình an khấu.

Khi nhìn thấy bức ảnh này, mẹ Thẩm có hơi ngồi không được nữa, tay để dưới gầm bàn có hơi phát run.

Loading...

“Bà Thẩm không biết bình an khấu, chắc nên biết đứa trẻ sơ sinh này?”

Bị Tô Cửu hỏi như thế, mẹ Thẩm hoảng loạn ngước mắt lắc đầu: “Tôi không biết cô đang nói gì, đứa trẻ sơ sinh này có liên quan gì đến tôi chứ? Cô cầm bức ảnh của đứa trẻ sơ sinh này là muốn hỏi tôi cái gì? Tôi nghĩ, tôi không có gì có thể trả lời hai người, hai người đi đi.”

Nói xong, mẹ Thẩm bèn đứng dậy muốn tiễn khách.

Ngữ khí của Tô Cửu lại nặng vài phần: “Bà Thẩm ngay cả ảnh của con gái mình cũng không nhận ra sao? Lẽ nào là năm tháng quá lâu dài, dẫn đến việc bà đã quên mất con gái của bà khi mới chào đời có hình dạng thế nào?”

Nghe vậy, mẹ Thẩm lập cập nhìn sang cô ta.

Tô Cửu vẫn lộ ra mặt mày tươi cười, dáng vẻ đơn thuần vô tội: “Bà Thẩm phải nghĩ cho kỹ, bà thật sự không biết đứa trẻ sơ sinh này sao?”

Mẹ Thẩm cúi thấp đầu, lại liếc nhìn bức ảnh đứa trẻ sơ sinh đó.

Sau đó nghĩ đến điều gì đó, huyết sắc trên môi bà ta dần phai đi, nói thế nào cũng là người sống hơn nửa đời người, không phải chưa từng gặp chuyện, rất nhanh thì khiến mình bình tĩnh lại.

Bà ta lại ngồi xuống, hít thở sâu một hơi mới mở miệng nói: “Tôi không biết hai người hôm nay đến là muốn làm gì, mới đầu tôi tưởng hai người là bạn của Nhã, cho nên nói chuyện đàng hoàng, hai người có vấn đề muốn hỏi tôi có thể trả lời hai người, nhưng… hai người bây giờ cầm hai bức ảnh không biết thế nào đến cho tôi xem, là có ý gì hả?”

“Bà Thẩm không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn hỏi bà thật sự không biết đứa trẻ sơ sinh trong bức ảnh này và cặp khóa bình an này sao?”

“Không biết.” Mẹ Thẩm kiên định trả lời một câu.

Tô Cửu cũng không gấp, mở một tập văn kiện của mình ra, bọn họ hôm nay đến có chuẩn bị, tự nhiên sẽ không bởi vì một câu phủ nhận của mẹ Thẩm mà chùn bước.

Cô ta để một bức ảnh khác lên mặt bàn: “Bức ảnh này là bức ảnh con gái lớn của bà Thẩm lúc 1 tuổi, lúc đó bà và chồng của bà cùng con gái lớn đem bức ảnh này đăng lên trên mạng xã hội, tuy sau đó bà đã xóa bức ảnh này, nhưng vẫn để lại dấu vết.”

“Dấu vết gì? Cô đang nói linh tinh cái gì?” Mẹ Thẩm nhìn bức ảnh đó, trong lòng lại bắt đầu không bình tĩnh được nữa.

“Trong bức ảnh này, con gái lớn của bà so sánh với bức ảnh của đứa trẻ sơ sinh vừa rồi một chút, có thể nhìn ra được ngũ quan của họ hoàn toàn trùng khớp.”

“Ha, cô gái này cô nói chuyện sao lại nực cười như vậy? Đứa trẻ sơ sinh trong bức ảnh này của cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi, đâu nhìn ra ngũ quan tướng mạo như nào? Vậy mà dám to giọng nói trùng khớp?”

“Bà Thẩm không thừa nhận cũng không sao, vậy chiếc khóa bình an này trên cổ con gái út của bà có thể giải thích một chút không?”

Tô Cửu lại bày lên một bức ảnh, người trong bức ảnh lần này là Thẩm Nhã, sau khi cô ta chào đời không lâu, trên cổ của cô ta nhiều thêm một chiếc khóa bình an, giống hệt với chiếc mà đứa trẻ sơ sinh đó đeo.”

“Cái này…”

“Bà Thẩm lẽ nào còn muốn nói, không biết chiếc khóa bình an này?”

Tô Cửu vẻ mặt điềm nhiên nhìn bà ta, chẳng qua trên mặt không có mang theo nụ cười nữa.

Hàn Đông từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm mẹ Thẩm, ánh mắt đó lăng lệ không thôi, nhìn mà khiến bà ta không thản nhiên được.

“Cái này… khóa bình an thường thấy như vậy, hai người sao có thể nói chiếc bình an này chính là cái mà hai người tìm chứ? Huống chi, nếu như chiếc bình an này thật là cái mà hai người nói, tôi tại sao không thừa nhận chứ? Cái này không có gì không thừa nhận được cả?”

Khi mẹ Thẩm nói chuyện đã run giọng, tuy bà ta đã cật lực che đậy rồi, nhưng khí thế cường thế của Hàn Đông trước mắt căn bản không che nổi.

“Bởi vì con gái của bà, căn bản không phải con gái ruột của bà.”

“Cô nói cái gì?’ Lời của Tô Cửu lập tức kích thích đến mẹ Thẩm, bà ta bỗng đứng bật dậy, trợn to mắt nhìn cô ta: “Cô đừng nói linh tinh!”

Tô Cửu mở tập văn kiện ra, nhìn tài liệu nói: “Bà Thẩm với ông Thẩm kết hôn ba năm mãi không thể sinh con, vì thế hai người dưới sự giới thiệu của bạn thân biết được một thầy bói, thầy bói bảo hai người nhận nuôi một đứa trẻ, hơn nữa phải đối tốt với đứa trẻ đó, hai người khi đến cô nhi viện vừa hay gặp được Thẩm Cửu sau khi bị bọn người bắt cóc thì đem cô ấy về.”

Nghe đến đây, mẹ Thẩm liền cắt ngang lời cô ta: “Cô nói lời này là có ý gì? Cái gì mà bọn buôn người bắt cóc? Chúng tôi không có bắt cóc Thẩm Cửu!”

“Nghe ý tứ từ lời này của bà Thẩm là thừa nhận Thẩm Cửu không phải con gái của bà rồi?” Một câu trọng điểm của Tô Cửu đánh thẳng vào đáy lòng bà ta.

Mẹ Thẩm cuối cùng vô lực ngồi sụp lại chỗ ngồi của mình, không ngờ… Bà ta vậy mà buột miệng nói ra như vậy.

Tô Cửu đưa tay vén tóc mái trước trán mình ra sau, môi đỏ khẽ nhếch lên, nói tiếp: “Hai vợ chồng bà sau khi đem đứa trẻ đó về thì vô cùng thương yêu, bởi vì hai người không có con gái ruột của mình, cho nên xem cô ấy như bảo bối mà thương yêu, nhưng vài năm sau, bà đột nhiên có thai, năm sau bà sinh ra một cô con gái. Bởi vì hai vợ chồng bà sau khi có con gái của mình thì bắt đầu bài xích đứa trẻ không phải con ruột của hai người, cho nên cho dù khi cô ấy bị bọn buôn người bắt cóc, bà Thẩm thậm chí nghĩ, để mặc đứa trẻ này tự sinh tự diệt, ngay cả cảnh sát cũng không báo. Nhưng bà Thẩm không có ngờ, chuyện bắt cóc lần đó là một vụ án bắt cóc cỡ lớn, bọn buôn người bị cảnh sát tóm gọn, đứa trẻ được nhận nuôi từ cô nhi viện đó là bên cảnh sát thông báo bà đến nhận.”

Bốp!

Tô Cửu gập tập tài liệu lại, phát ra một âm thanh rõ ràng.

Mẹ Thẩm bị dọa giật mình, cơ thể run rẩy dữ dội, sau đó bà ta ngẩng đầu nhìn sang Tô Cửu.

“Tàn nhẫn cỡ nào chứ? Đứa trẻ đó là chính bà nhận về, thậm chí đã từng xem như bảo vật, kết quả bởi vì bà sau khi có con gái ruột thì muốn vứt bỏ cô ấy, đáng tiếc ông trời không có cho bà toại nguyện, đứa trẻ đó vẫn trở về, nhưng sau khi trở về cô ấy lại bắt đầu chịu các loại đối xử bất công.”

Bình luận

Truyện đang đọc