Thẩm Cửu cụp mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
"Thẩm Cửu, nhà họ Thẩm chúng tôi đâu đối xử với cô chưa vừa ý, cho dù tôi không phải mẹ đẻ của cô, nhưng từ nhỏ tôi cũng cho cô không ít đúng không? Bây giờ người của nhà họ Hàn tìm đến cửa, cô nhảy lên trở thành cô cả nhà họ Hàn, chẳng phải muốn đem người nhà họ Thẩm chúng tôi gạt sang một bên sao? Đương nhiên nếu cô muốn gạt sang một bên cũng không sao, tôi nuôi dưỡng cô lớn lên thế này cũng tốn một khoản chi phí lớn, cô phải thanh toán cho tôi!”
Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta.
Lúc cô còn đang do dự, không ngờ mẹ Thẩm đã nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết nhanh như vậy.
Đôi mắt cô run rẩy: "Vậy... Con thật sự không phải con gái ruột của mẹ?”
Mẹ Thẩm thấy dáng vẻ của cô có chút kỳ quái, cô đang đau lòng kích động cái gì? Ba Thẩm đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Cửu, thở dài nói: "Cửu, con chắc chắn... Không phải con đẻ của ba mẹ, lúc trước... Con là đứa trẻ được chúng ta nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi!”
Giọng điệu của ba Thẩm vẫn ôn hòa như trước, Thẩm Cửu nhìn ông ta một cái, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như ba già đi rất nhiều so với trước đó, lúc ánh mắt vẩn đục của ông nhìn về phía mình mang theo một vòng từ ái và đau lòng, nhưng lời nói lại khiến trái tim cô đau nhói.
Cô cụp mắt, trầm thấp cười nói: "Không ngờ tất cả những chuyện này đều là sự thật, con vẫn luôn cho rằng con là con gái ruột của hai người. Những lời mà thư ký Tô nói với con đều là giả, thật sự không ngờ... Tất cả đều là sự thật!”
Loading...
"Cô không sao chứ?" Mẹ Thẩm nghe thấy những lời này, không khỏi ký quái nhìn cô: “Không phải con gái ruột của chúng tôi không tốt sao? Đây chính là nhà họ Hàn của Mạc Thành, tôi đã hỏi cụ thể, không thua kém gì so với nhà họ Dạ, trở thành thiên kim nhà họ Hàn có cái gì không tốt? Cửu, cô tỉnh táo một chút, sau này cô chính là cô cả nhà họ Hàn, ba mẹ nuôi như chúng tôi cũng có thể hưởng sái, đừng quên em gái của cô, nó là em gái của cô nha!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm đi đến nắm chặt bả vai Thẩm Cửu: "Mẹ đang nói với con, con có nghe thấy không? Em gái con vẫn luôn thích con nhất, nó cũng biết người làm chị như con là thương nó nhất, sau này có chuyện gì... Con nhất định phải giúp đỡ nó biết không? Hoặc là, con xem nhà họ Hàn muốn nhận con gái nuôi không, con đưa em gái của con đến được không?”
Thẩm Cửu: "..."
"Con muốn hỏi lần cuối cùng, con thật sự... Không phải con ruột của mẹ sao? Mẹ vì muốn vinh hoa phú quý nên mới nói dối con đúng không? Sống chung nhiều năm như vậy, con không tin...”
"Cô nói chuyện ma quỷ gì vậy? Cái gì mà tôi vì vinh hoa phú quý mới lừa cô? Vấn đề thân thế này có thể giả được sao? Huống hồ... Cô thật sự là con gái nhà họ Hàn. Cho dù cô không phải con gái nhà họ Hàn, cô cũng không phải con gái nhà họ Thẩm chúng tôi, ba cô nói không sai, cô chính là đứa bé chúng tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi!”
"Tại sao?" Thẩm Cửu cười khổ nói: "Tại sao... Muốn nhận nuôi con?"
Mẹ Thẩm quay đầu sang chỗ khác: "Cô đừng hỏi nữa, tóm lại... Mọi chuyện chính là như vậy."
Ba Thẩm thở dài, cuối cùng vẫn nói sự thật cho Thẩm Cửu.
"Lúc trước ba và mẹ con kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không thể có con, thầy bói bảo ba và mẹ con đi đến trại trẻ mồ môi nhận nuôi một người, không ngờ sau khi đến đó lại gặp được con, thấy mặt mũi con rất đáng yêu, ba và mẹ con đều rất thích nên đã đưa con về!”
Nói đến đây, Thẩm Cửu đại khái có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
"Nhưng hai người không ngờ rằng, sau khi nhận nuôi con không được bao lâu, hai người đã có con gái ruột của mình, đúng không?”
Ba Thẩm gật đầu: "Đúng, đây là điều mà chúng ta không ngờ tới!”
"Vậy nên, sau khi hai người có con gái ruột của mình liền bắt đầu lạnh nhạt với con, đứa trẻ được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi đúng không?”
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không khỏi bật cười: "Thật ra con vẫn luôn cho rằng hai người đối xử tốt với Thẩm Nhã là vì nó còn nhỏ, nó là em gái, và con vẫn tự khuyên mình rằng con là chị gái, đối tốt với em gái là điều đương nhiên. Chỉ là con chưa từng nghĩ rằng con không phải là con gái ruột của hai người!”
Đến bây giờ cô vẫn không có cách nào để tiếp nhận.
"Thẩm Cửu, rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì? Bây giờ cô đã là cô cả nhà họ Hàn, nói những chuyện cũ này làm gì? Chẳng lẽ là muốn tính sổ với tôi sao?” Mẹ Thẩm có chút tức giận nói, ba Thẩm thấy thế vội vàng giữ chặt bà ta: “Em đừng nói hươu nói vượn, em nhìn dáng vẻ của nó giống như tính sổ sao? Có lẽ nó cũng không chịu được chuyện kích thích này...”
"Có cái gì mà không chịu được? Sau khi Nhã của tôi biết thông tin này đã tức giận bỏ chạy, Thẩm Cửu có cái gì mà không chịu được? Cô ta ngay lập tức có thể bay lên cành cao, đáng thương cho Nhã của tôi vẫn phải ở nơi điều kiện không tốt thế này tiếp tục chịu khổ, ô ô... Cả nhà chúng ta thật sự số khổ!”
Nói đến đây, mẹ Thẩm bắt đầu gào khóc.
Ba Thẩm nghe vậy thì phiền não: "Em đừng làm rộn! Khóc sướt mướt bộ dáng gì thế này, mặc dù Cửu không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng nó là đứa trẻ do một tay chúng ta nuôi lớn, tâm tư của nó em còn không biết sao? Nó căn bản không phải loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ kia!”
Nghe vậy, mẹ Thẩm dường như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên ngừng gào khóc, sau đó lao về phía Thẩm Cửu, trực tiếp nắm chặt bờ vai của cô, trừng to mắt, lộ ra ngũ quan có chút dữ tợn.
"Nói rất đúng, Cửu, con không phải là loại người thích thấy người sang bắt quàng làm họ đó... Vậy... Con đem vị trí thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hàn tặng cho em gái con có được không? Chúng ta đi đến nói chuyện với người nhà họ Hàn, thật ra Nhã mới là người mà bọn họ muốn tìm chứ không phải con! Mẹ thề với con, chỉ cần Nhã tiến vào làm thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn, sau này mẹ sẽ vĩnh viễn không bạc đãi con!”
Mẹ Thẩm giống như bị điên, nói ra những lời mê sảng kia.
Lúc đầu Thẩm Cửu chỉ tới đây để chứng thực thân phận, không ngờ cô lại nghe được những lời nói đâm thấu tim mình, cô ngơ ngác nhìn mẹ Thẩm, bờ môi trắng hồng giật giật.
"Ở trong mắt của mẹ, có phải cảm thấy... Tất cả mọi thứ của con, chỉ cần Thẩm Nhã muốn, con đều phải cho nó, đúng không?”
Mẹ Thẩm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Cũng không phải nói như vậy, nhưng... Con là chị gái, để cho em gái của mình không phải là điều nên làm sao? Cửu, coi như mẹ cầu xin con, con hãy đem thân phận này tặng cho Nhã đi, Nhã sẽ báo đáp ân huệ này, sau này con cũng sẽ có tiền đồ rất tốt!”
Thẩm Cửu không khỏi bật cười, tiếng cười đắng chát vô cùng, không dừng được.
Mẹ Thẩm nhìn cô một cách khó hiểu.
Cuối cùng khi tiếng cười vừa dứt, trên mặt Thẩm Cửu đã trở thành biểu cảm lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần: "Nếu như con không muốn thì sao?"
"Cái gì?"
"Nếu như con không bằng lòng tặng thân phận này cho nó, chính con muốn làm cô cả nhà họ Hàn, mẹ sẽ đối xử với con thế nào?”
"... Con không phải không thích vinh hoa phú quý sao? Vậy tại sao con lại không thể tặng nó cho em gái của con? Cửu, mẹ đã nuôi nấng và dạy dỗ con hơn hai mươi năm, công lao như thế!”
"Vậy nên, mẹ có thể làm gì với con thì làm, đoạt tất cả mọi thứ của con đi sao? Nếu như vậy...”