TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Người đang ngồi, có một hai người bình thường cũng quen biết với Dương Thần, cũng trầm mặc với Lương Thần, đáy lòng Dương Thần càng khẩn trương hơn, anh ta vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được sao mình lại đắc tội với Lương Thần, nhịn không được liền lặng lẽ nghiêng đầu, ném ánh mắt hỏi thăm với người mình quen biết.

Người nọ tiếp xúc đến tầm mắt Dương Thần, chậm rãi khoát tay áo.

Ngay cả người đi họp với Lương Thần như bọn họ cũng không biết là chuyện gì?

Đáy lòng Dương Thần càng trở nên bất ổn, anh nâng mí mắt lên, lặng yên không một tiếng động đánh giá sắc mặt Lương Thần vài lần, ý đồ có thể nhìn ra một ít manh mối từ trên mặt anh, nhưng mà người đàn ông nhắm mắt lại, sắc mặt lạnh nhạt không có thần thái gì, khiến cho anh ta hoàn toàn không đoán ra được

Trong cả hành lang, cực kỳ yên tĩnh.

Không có một tiếng vang nào.

Dương Thần đứng ở một bên, trên trán dần dần toát ra mồ hôi.

Qua hơn nửa ngày, cũng chỉ có một câu truyền ra, vẫn là thím Lâm nhẹ giọng nói nhỏ hỏi Cảnh Hảo Hảo muốn uống nước nữa hay không.

Tầng một “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, tràn ngập khí lạnh, Cảnh Hảo Hảo đã uống hai ly nước, cả người hơi hồi thần một chút, cô lắc lắc đầu với thím Lâm.

Thím Lâm theo Lương Thần rất nhiều năm, biết rõ tính tình của anh, hiểu được lúc này anh càng gió êm sóng lặng như vậy, đáy lòng càng đang căm tức.

Cho nên, thím Lâm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, liền vội vàng lui cách Lương Thần rất xa.

Dương Thần nhìn thấy Lương Thần nửa ngày như vậy, cũng không lên tiếng, cả người có chút nghẹn đến khó chịu, sau đó, anh ta không nhịn được nâng tay lên, xoa xoa cái trán, lúc đang chuẩn bị mở miệng hỏi lần nữa, di động Lương Thần liền vang lên.

Lúc này Lương Thần mới chậm rãi mở to mắt, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó tao nhã chậm rãi kéo Cảnh Hảo Hảo đứng lên, thuận đường nhìn lướt qua Dương Thần, liền đi về phía cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.

Dương Thần vội vàng đuổi theo.

Lương Thần vừa đi, vừa dùng khẩu khí nghe rất tùy ý nói: “Dương tổng, nghe nói hội sở này của ngài, hiện tại đã leo lên cấp bậc cao nhất, không mặc lễ phục không cho vào đúng không?”

“Không...... Lương tổng ngài cũng không phải không biết, cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt tôi đều mở rộng với Lương tổng bất cứ lúc nào, cho tới bây giờ quy củ của Lưu Kim Tuế Nguyệt đều không có giới hạn với Lương tổng.”

“Phải không?” Lương Thần nghe thế, phốc một tiếng nở nụ cười, chậm rãi xoay lại, nhìn thoáng qua Dương Thần, ngữ khí mang theo một tia đùa cợt rõ ràng: “Lời này của Dương tổng, nói tuyệt đến mức đầu lưỡi cũng sắp nở ra hoa sen rồi!”

Dương Thần nghe ngữ khí như thế, bên trong rõ ràng tràn ngập khí lạnh, phía sau lưng đã có mồ hôi trực tiếp vọt ra bên ngoài, đáy lòng anh ta chột dạ, trên mặt miễn cưỡng cười nói: “Lương tổng, ngài cũng thật biết nói giỡn......”

“Tôi cũng không có nói giỡn với ngài, lần này tôi chính là đều nói sự thật với ngài!” Lương Thần nói xong, liền mang theo Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa chính “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, anh cách cửa thủy tinh, nâng tay lên, chỉ chỉ ngoài cửa, trong miệng tiếp tục nói với Dương Thần theo sát bên người.

Bình luận

Truyện đang đọc