TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Biệt thự thoạt nhìn là ba tầng, thật ra chỉ dùng hai tầng, tầng thứ ba chỉ có hai căn phòng lớn trống trải, một gian là để đồ hỗn tạp, một gian là một phòng đàn dương cầm lớn.

Tầng hai, lại phân ra bảy gian phòng, trong đó là ba gian phòng khách, một gian phòng ngủ chính, một phòng sách, còn có hai phòng trống.

Lúc Cảnh Hảo Hảo nhàm chán, từng đi xem qua hai gian phòng trống kia, bên trong chỉ trang hoàng vách tường, cũng treo đèn thủy tinh xinh đẹp, mặt trên còn treo bích họa quý báu, chỉ là phòng trống rỗng, không có bài trí thứ gì.

Mà gian phòng trang hoàng lúc xế chiều hôm nay, chính là một trong hai phòng trống kia.

Cửa phòng nửa đống, Lương Thần đi đến phía trước, hai tay cắm túi quần, dùng cằm chỉ chỉ, nói: “Đẩy cửa ra, nhìn xem.”

Cảnh Hảo Hảo đi về phía trước hai bước, đẩy cửa phòng ra, cả người cô lập tức liền bị giật mình ngay tại chỗ.

Gian phòng cô tới hai ngày trước vẫn còn trống rỗng, trong một buổi chiều, liền biến thành một phòng vẽ tranh tinh xảo.

Bên cạnh một giá vẽ cao hơn một mét đặt một cái bàn, phía trên đặt đầy bút vẽ, bột nước, đủ các loại giấy vẽ.

Trên bàn ngay phía trước giá vẽ, đặt rất nhiều pho tượng, bên cạnh còn có một đôi ghế mây, ở giữa đặt một bàn tròn cây mây nhỏ, phía trên để một bộ trà cụ.

Trên tường cũng treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, có tranh Trung Quốc, cũng có tranh sơn dầu, trên phía ban công, treo rất nhiều thực vật xinh đẹp xanh biếc, thoạt nhìn  tràn ngập hơi thở tươi mát.

Lương Thần nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo ngây ngốc, tiến về phía trước hai bước, lôi kéo tay cô đi vào: “Cảm thấy thế nào? Thích không?”

Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.

Anh hỏi cô như vậy ý tứ là phòng vẽ tranh này là chuẩn bị cho cô?

Từ nhỏ Cảnh Hảo Hảo thích nhất chính là vẽ tranh, trước mười tuổi, lúc cha mẹ ruột của cô còn sống, cô học một khóa không chuyên ở trấn trên, chính là vẽ tranh.

Sau đó cha mẹ đã chết ở trong trận lũ lụt đó,  kiếp sống vẽ tranh của cô cũng liền chấm dứt.

Chuyện cô thích vẽ này, Thẩm Lương Niên cũng chưa từng biết, mà Lương Thần vừa mới quen biết cô không bao lâu, sao lại có thể biết được?

Thật ra muốn biết cô thích vẽ tranh cũng không khó, bởi vì mỗi buổi tối lúc anh về nhà mở ti vi lên, sẽ luôn nhìn thấy đài truyền hình là kênh vẽ tranh trung ương.

Ti vi phòng ngủ, ngoại trừ anh, chỉ có một mình Cảnh Hảo Hảo sẽ động vào, cho nên, rất dễ dàng liền đoán ra được, cô cảm thấy hứng thú với vẽ tranh.

Lương Thần nhận thấy được nghi hoặc nơi đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, nhưng không có chút ý tứ giải thích nghi hoặc cho Cảnh Hảo Hảo, chỉ cầm lấy một cây bút máy trên bàn,  đùa nghịch nhìn vài lần, có vẻ không chút để ý nói: “Thím Lâm nói gần đây thân thể em tốt hơn rất nhiều, còn nói mỗi ngày em ở nhà cũng rất nhàm chán, bắt đầu từ ngày mai, tôi tìm giáo viên tới đây, dạy em vẽ tranh.”

Dừng một chút, Lương Thần nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cơm chiều hẳn là đã chuẩn bị xong, xuống lầu ăn cơm.”

Nói xong, Lương Thần liền dẫn đầu đi ra ngoài phòng vẽ tranh.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong phòng vẽ tranh sững sờ hồi lâu, mới hoàn hồn, đi ra ngoài theo.

Bình luận

Truyện đang đọc