TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Cảnh Hảo Hảo nói xong, vẫn có chút không nói được nữa.

Cô đây là đang làm cái gì?

Sao lại nói hết những bí mật không muốn người biết của cô và Thẩm Lương Niên cho Kiều Ôn Noãn chứ?

Cô rõ ràng là thích Thẩm Lương Niên, nhưng lại mưu đồ bất chính với Thẩm Lương Niên, cô điên rồi sao?

Nhưng cô không nói, thì phải làm thế nào đây?

Cuối cùng Thẩm Lương Niên cũng cần một người chiếu cố, mà cô tuyệt đối không có khả năng canh giữ ở bên người anh chăm sóc anh.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rõ ràng, chính mình nói những lời này với Kiều Ôn Noãn, đại biểu cho cái gì.

Dù sao lòng người cũng không phải làm từ thịt, cô đây là tự cho Kiều Ôn Noãn cơ hội.

Cô xem như đẩy người đàn ông mình yêu vào trong tay người phụ nữ khác.

Cảnh Hảo Hảo vừa nghĩ đến đây, liền cảm thấy như là có cái gì đó hung hăng nắm lấy cổ của mình, khiến cho chính mình không thể hô hấp.

- Hảo Hảo, anh chờ cưới em làm vợ.

- Hảo Hảo, cả đời này của anh chỉ cưới một mình em.

- Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên tôi lấy sinh mạng thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.

Những lời anh từng nói, cô đều nhớ kỹ rõ ràng, lời hứa của anh, cô vẫn ký ức hãy còn mới mẻ, nhưng hiện tại cô lại không đợi được ứng nghiệm anh có thể thật sự cô phụ cô hay không, cô liền rời khỏi anh.

Cảnh Hảo Hảo cầm lấy tay Thẩm Lương Niên, bắt đầu run rẩy kịch liệt lên, thật lâu sau, cô mới chậm rãi buộc chính mình bình tĩnh một chút, sau đó lấy một cái hộp gấm từ trong túi xách mình mang theo ra.

Bên trong là nhẫn cầu hôn anh cho tôi.

Cảnh Hảo Hảo chậm rãi bỏ cái nhẫn vào dưới gối Thẩm Lương Niên, sau đó đáy lòng yên lặng nói: Lương Niên, thực xin lỗi, tha thứ em nuốt lời, cả đời này không bao giờ có thể cùng một chỗ với anh nữa.

Trời biết cô không muốn tách khỏi anh như thế nào, nhưng cô cũng không muốn hại anh.

Cho nên, hiện tại cô trả nhẫn lại cho anh, đồng nghĩa với cự tuyệt lời cầu hôn của anh.

Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ đến, chính mình đã trải qua thời kỳ khó khăn nhất, nhưng hiện tại, cô mới phát hiện, chân chân chính chính giơ tay lên chém xuống với Thẩm Lương Niên, lúc đó cô mới rõ ràng phát hiện đáy lòng của mình rất đau đớn.

Rõ ràng cô yêu anh như vậy, anh cũng yêu cô, nhưng bọn họ lại không thể ở cùng nhau.

Rõ ràng cô chán ghét Lương Thần như vậy, anh ta cũng không yêu cô, nhưng bọn họ cố tình lại phải buộc cùng một chỗ.

Quả nhiên đời người như diễn, diễn như đời người.

Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên rất muốn khóc rống thất thanh, nhưng cô lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, bức nước mắt trở về.

Sao cô lại quên, Thẩm Lương Niên không thích nhìn thấy cô khóc chứ, tuy rằng hiện tại anh hôn mê bất tỉnh, cô cũng không thể khóc cho anh xem.

......

“Lương tổng, Kiều Ôn Noãn ở trong bệnh viện làm thủ tục nhập viện, là vì làm cho Thẩm Lương Niên tiên sinh, dạ dày Thẩm Lương Niên tiên sinh xuất huyết, hiện tại hôn mê bất tỉnh, mà Cảnh tiểu thư, chính là tới nơi này thăm Thẩm Lương Niên tiên sinh.”

Lương Thần không nói gì, chỉ là trong tay kẹp một điếu thuốc, sau khi nghe được trợ lý bẩm báo hết thảy, liền cắt đứt điện thoại.

......

Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên quen biết suốt mười năm, nhưng thời gian mười năm như vậy, cuối cùng đổi lấy, chỉ là Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên ngốc cùng một chỗ sáu tiếng.

Ba giờ rưỡi chiều, miệng Thẩm Lương Niên đột nhiên bắt đầu thì thào nói nhỏ lên, Kiều Ôn Noãn lập tức liên lạc bác sĩ, ngay sau đó Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn liền bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, qua khoảng 20 phút, bác sĩ đi ra từ bên trong, nói: “Trước mắt tình huống của người bệnh đã ổn định, qua một lúc nữa, sẽ tỉnh lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc