TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

“Tôi nghe đồng nghiệp công ty giải trí TS nói, buổi tối hôm đó cô bởi vì không thích ứng khí hậu nơi đó, sốt cao không lùi, nôn mửa không ngừng, mà cô có biết không, anh ta ở nước Pháp cùng tôi đi Provence một chuyến, còn mang tôi đi thưởng thức rượu đỏ thượng hạng, cho tôi càn quét rất nhiều lễ vật ở Paris...... Đúng rồi, còn có một thứ, tôi đã quên nói với cô, đó chính là...... Vào lúc ban đêm, anh ta mang tôi đi ăn bữa tối ánh nến trong pháo đài mà cô vẫn mơ ước......”

Lời của Kiều Ôn Noãn vừa mới nói đến một nửa, đột nhiên Lương Thần liền nâng tay lên, hung hăng quăng lên trên mặt cô ta.

Một cái tát kia của Lương Thần, đánh không hề có dấu hiệu, người vây xem bên cạnh hoảng sợ, mọi người nhất tề lui về sau một bước.

Lương Thần dùng khí lực rất lớn, đánh Kiều Ôn Noãn đến cả người trực tiếp ngã ở trên đất.

Trên mặt trắng nõn của Kiều Ôn Noãn, rất nhanh liền hiện ra dấu năm ngón tay, cô theo bản năng vươn tay, ôm mặt mình, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo Lương Thần liền tiện tay nhặt ghế dựa ở một bên lên, mặc kệ trên đất nằm là phụ nữ, cũng không quản cách nói đàn ông thể đánh phụ nữ gì đó, trực tiếp liền hung hăng đập về phía Kiều Ôn Noãn.

Tuy ghế dựa là ghế mây, không có bao nhiêu sức nặng, nhưng bị Lương Thần dùng sức ném xuống như vậy, lại nện Kiều Ôn Noãn đến thét chói tai hô đau một tiếng, sau đó cả người liền lui thành một đoàn.

Đáy mắt Lương Thần như là lửa bùng cháy, bốc lên ánh sáng hừng hực, hoàn toàn không để ý tới Kiều Ôn Noãn có chịu được hay không, nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn, ngực phập phồng không ngừng: “Tôi vẫn thực chưa thấy qua phụ nữ không biết xấu hổ giống như cô vậy!”

Nói xong, Lương Thần liền nâng chân lên, phẫn nộ đá văng ghế dựa trước mặt của mình ra, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Kiều Ôn Noãn một cái, trực tiếp vươn tay, bắt lấy cổ tay Cảnh Hảo Hảo, giận dữ hô một câu với khách mời vây xem ngăn ở trước mặt: “Nhìn cái gì vậy, đều cút cho tôi!”

Toàn thân anh tràn đầy hơi thở hủy diệt, lucs hô lên câu nói kia, tràn ngập áp lực, khiến người chung quanh sợ tới mức kìm lòng không đậu liền vội vàng tránh ra một đường đi.

Biểu tình Lương Thần bình tĩnh, túm Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi ra bên ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước, đột nhiên có một bàn tay chế trụ cổ tay Cảnh Hảo Hảo, cường ngạnh buộc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ngừng bước chân.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Lương Niên mặc một thân lễ phục chú rể, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng kéo kéo cổ tay của mình, Thẩm Lương Niên lại hơi dùng dùng sức, nắm tay cô gắt gao, cánh môi mím chặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô nửa ngày, mới mở miệng, nói một câu: “Thực xin lỗi, Hảo Hảo.” 
Thực xin lỗi...... Ở trong tình yêu, lời phụ nữ không muốn nghe thấy từ trong miệng đàn ông nhất chính là ba chữ “Thực xin lỗi” này.

Nó có lúc, còn đả thương người hơn cả câu anh không thương em.

Bình luận

Truyện đang đọc