Editor: May
Không biết có phải bởi vì gần đây tình huống với Cảnh Hảo Hảo có chuyển biến tốt hay không, tâm tình Lương Thần cũng tốt lên theo rất nhiều, cho nên mọi chuyện hài lòng, đến ngay cả chuyện trong công ty, cũng xử lý cực nhanh.
Đi ra từ sân gôn, đã là ba giờ rưỡi, Lương Thần và Lâm đổng bắt tay tạm biệt, lên xe của mình, vẫn trở về biệt thự như cũ, cầm cơm hộp thím Lâm chuẩn bị cho Cảnh Hảo Hảo, đi Ảnh Thị Thành.
Trên con đường này, chiếc xe rất ít, dọc theo đường đi, Lương Thần chỉ gặp phải một chiếc xe riêng, còn có một chiếc xe buýt.
Đại ba có thể bởi vì mấy ngày hôm trước trời mưa, chạy ở trên đường, cả người bẩn hề hề, cửa kính xe đều bị rèm cửa sổ màu lam che khuất, làm cho người ta cũng không biết, bên trong rốt cuộc ngồi mấy người.
Lương Thần chạy xe đến cửa “Tần vương cung”, đã là sáu giờ, rất nhiều diễn viên đã tẩy trang xong, đi ra ngoài từ cửa đại điện.
Lương Thần dựa lan can màu trắng, nhìn thấy người đi ra từ trong đại điện càng ngày càng ít, đến cuối cùng hơn nửa ngày, mới ra một hai người, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần nhịn không được nhíu nhíu mày.
Lúc anh đang định cất bước đi vào trong điện nhìn một chút, một nữ diễn viên đi ra từ bên trong, ánh mắt nhìn anh, kinh hỉ mà thẹn thùng: “Lương tổng, ngài đến tìm Cảnh Hảo Hảo sao?”
Lương Thần gật gật đầu: “Hảo Hảo ở bên trong à?”
Nữ diễn viên lắc lắc đầu: “Buổi chiều hôm nay chỉ có Hảo Hảo diễn nửa màn, cô ấy đã sớm trở về khách sạn rồi.”
“Cám ơn.”
......
Lương Thần lái xe đi dưới lầu khách sạn, gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, không ai tiếp nghe.
Lương Thần ngồi ở trong xe đợi trong chốc lát, lại gọi một cú, vẫn không có người tiếp nghe, đáy lòng anh hiện lên một loại dự cảm không tốt, tạm dừng trong chốc lát, liền trực tiếp xuống xe, đi vào khách sạn.
Anh biết phòng Cảnh Hảo Hảo, đi thang máy, trực tiếp đi vào 507, nâng tay lên, gõ gõ cửa.
Trong hành lang khách sạn, có không ít người đi tới tới lui lui, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn anh vài lần.
Đợi khoảng nửa tiếng, Tiên nhi đi ra từ trong phòng đối diện, nhìn thấy Lương Thần đứng ở cửa, cô hoảng sợ: “Lương tổng, sao ngài ở nơi này? Chị Hảo Hảo đâu?”
Tiên nhi hỏi ra một câu cuối cùng, âm điệu không nóng không lạnh Lương Thần cũng đồng thời hỏi một câu: “Hảo Hảo đâu?”
“Hảo Hảo không có ở trong phòng sao?” Tiên nhi nghi hoặc nói thầm một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ, trực tiếp mở cửa, nói với Lương Thần: “Lương tổng, ngài tiến vào ngồi đi.”
Đệm chăn trên giường có chút hỗn độn, hẳn là sau khi bị người ngủ qua, không có sửa sang lại, trên ban công khách sạn, treo vài món nội y và hai chiếc váy.
Tiên nhi rót cho Lương Thần một ly nước.
Lương Thần nói một tiếng “Cám ơn”, nhận lấy, nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Tiên nhi, hỏi: “Hảo Hảo không có nói cho cô biết cô ấy đi nơi nào sao?”
Tiên nhi lắc lắc đầu: “Lúc tôi rời đi, chị ấy đang ngủ.”
Dừng một chút, Tiên nhi còn nói: “Nói không chừng chị Hảo Hảo đi xuống lầu ăn cái gì đó, nếu không hiện tại tôi đi xuống tìm thử xem.”
“Không cần, để tôi đi.” Lương Thần buông ly nước, lúc đứng lên, bước chân dừng dừng, nói: “Tôi mượn toilet một chút.”
Tiên nhi vội vàng gật đầu.
Lương Thần đẩy cửa toilet ra, đi vào.
Anh giải quyết vấn đề sinh lý xong, cúi người đi ấn nút xả nước bồn cầu, tầm mắt lơ đãng liếc mắt một cái về thùng rác một bên, nhìn thấy bên trong lại có một cái hộp, phía trên viết ba chữ “que thử thai”.