TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo cũng không có khẩu vị tốt, trong đầu óc hiện lên đều là đứa nhỏ không nên đã đến còn chưa thành hình trong bụng.

Nhưng phụ nữ có đôi khi thật sự rất kỳ quái, đứa nhỏ này, cô vẫn nghĩ không cần, nhưng cơm chiều lại vẫn liều mạng bắt buộc chính mình ăn thứ có nhiều dinh dưỡng.

Trở lại phòng ngủ, Lương Thần cũng không có ở trong phòng, cửa sổ mở ra, có gió đêm từ từ thổi vào, mang theo cảm giác mát và mùi thơm ngát đặc biệt trên giữa sườn núi.

Cảnh Hảo Hảo đi đến ban công, ngồi ở ghế mây, nhìn bầu trời đầy sao, sâu kín thở dài một hơi.

......

Trong phòng sách không có bật đèn, tối như mực nhìn không thấy một chút ánh sáng, chỉ có đầu thuốc kẹp trên ngón tay Lương Thần bốc lên một chút ánh sáng.

Đáy lòng anh rõ ràng, Cảnh Hảo Hảo không muốn đứa nhỏ của anh, thật ra chính là không muốn có nhiều liên quan giữa anh và cô.

Cho dù mấy ngày nay giữa bọn họ thật có chút dịu đi, nhưng đáy lòng của cô, đúng là vẫn còn chán ghét anh rất nhiều.

Nhưng đứa nhỏ kia, là điểm chung giữa anh và cô.

Từ khi anh nhận thức Cảnh Hảo Hảo cho đến bây giờ, giữa bọn họ, chưa từng thứ đơn thuần gì chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Cô và Thẩm Lương Niên có rất nhiều thứ anh không thể vượt qua nổi, hiện tại, rốt cục có một thứ mà cô và Thẩm Lương Niên không có.

Anh thật sự rất muốn đứa nhỏ này, nhưng Cảnh Hảo Hảo không nghĩ muốn......

Lúc anh cầm ảnh chụp video hoan ái của bọn họ buộc cô trở về, anh từng nói với chính mình, đó là lần rối rắm cuối cùng của anh.

Lương Thần chợt hút một hơi thuốc thật mạnh, dưới đáy lòng không ngừng nói với chính mình, hiện tại anh phải bảo trì bình tĩnh, không thể bởi vì cô không cần đứa nhỏ mà phẫn nộ, không thể bởi vì cô không cần đứa nhỏ mà vận dụng tâm tư này của anh buộc cô sinh.

Anh không thể, cứ như vậy tự tay đánh nát tốt đẹp anh thật vất vả tạo lên vào trước kia.

......

Hai người Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, một người ở phòng ngủ, một người ở phòng sách, ở giữa cách một vách tường, lại đều đang tâm tư hỗn loạn vì chuyện đứa nhỏ.

Một người là suy nghĩ làm thể nào để có thể khiến cho một người khác hoàn hảo không tổn hao gì sinh hạ đứa nhỏ.

Trong đầu một người khác, là giãy dụa muốn hay không muốn đứa nhỏ này.

......

Đêm dần dần sâu, Cảnh Hảo Hảo không có chút mệt mỏi, cô giật giật tư thế vẫn luôn không nhúc nhích từ khi mình nằm xuống, nhìn trăng sáng lớn ngoài cửa sổ, mở trừng hai mắt.

Đây là lần đầu tiên mang thai trong cuộc đời cô, cô từng ảo tưởng cảnh tượng mình mang thai, nhưng đó là khi cô không biết Thẩm Lương Niên trật đường ray, cũng không có bị Lương Thần bức bách, lúc đó cô còn ngây ngốc nghĩ đến chính mình và Thẩm Lương Niên là yêu nhau vững chắc không thay đổi.

Lúc đó, đáy lòng của cô, hoàn toàn không cần rối rắm mình có muốn đứa nhỏ hay không, chỉ cần nghĩ, làm sao nuôi đứa nhỏ của cô trở thành công chúa hoặc là vương tử đáng yêu nhất thế giới.

Hiện tại, đứa nhỏ đầu tiên của cô thật sự đến đây, không phải của Thẩm Lương Niên, cũng không phải kết quả của tình yêu, càng không phải với tư cách chính danh ngôn thuận.

Nghĩ như thế nào, đứa nhỏ này, cũng không nên ở lại trên đời này.

Nhưng cô có thể không để ý thuốc tránh thai thương tổn tàn nhẫn với chính mình, có thể bởi vì Thẩm Lương Niên phản bội mà ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng có thể đối mặt với bức bách bạo lực lạnh lẽo của Lương Thần, nhưng chỉ duy đối với sinh mệnh vô tội này, là không ngoan tâm được.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, nhẹ nhàng đứng dậy từ ghế mây, cô nghĩ, cô cần đi tìm Lương Thần, nói chuyện với anh thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc