TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo nghe được di động của mình, tạm dừng trong chốc lát, rốt cục vẫn là mở mắt.

Lương Thần nhìn thấy cô trợn mắt, liền chỉ chỉ chén cháo bị chính mình đặt ở trên bàn kia, người hầu vội vàng tỉnh táo lại, bưng cháo đến trước mặt của anh.

Cảnh Hảo Hảo có chút không được tự nhiên tựa mình vào trong lòng Lương Thần, nhịn không được nhẹ nhàng giật giật thân mình, nói: “Tôi tự ăn.”

Lương Thần hoàn toàn không có để ý tới lời nói của Cảnh Hảo Hảo, một tay dùng sức ôm sát cô, để cho cô không thể nhúc nhích, tay kia thì cầm thìa, múc một muỗng cháo, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo ngậm miệng, không có ăn, mùi thuốc nồng đậm không ngừng chui vào trong lỗ mũi của cô.

Lương Thần nâng mí mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nói: “Bộ dạng em bây giờ còn không ra gió được, còn muốn tự mình ăn cháo, em bớt tìm chuyện đi. Lại nói, tôi tự mình đút em ăn cháo, em không cho mặt mũi như vậy, không phải làm cho người một phòng chê cười tôi ư?”

Nói xong, cầm thìa cháo chạm chạm, đụng môi Cảnh Hảo Hảo một cái, còn nhẹ nhàng "Hửm?” một tiếng.

Cảnh Hảo Hảo biết kiên nhẫn của Lương Thần có hạn, hôm nay anh làm như vậy đã rất cho mình mặt mũi, lại nháo như vậy nữa, sợ rằng người cuối cùng mất mặt trước mặt người cả phòng này sẽ là chính cô, Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, vẫn là mở miệng ra.

Trong cháo bỏ thuốc đông y, rát đắng, vừa đến miệng Cảnh Hảo Hảo, cô suýt nữa liền ói ra.

Lương Thần thấy thần thái này của cô, nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cường ngạnh nuốt cháo vòa, nhìn thấy Lương Thần lại đút muỗng thứ hai, vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Rất đắng......”

Lương Thần nửa tin nửa ngờ nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, tự mình cầm lấy thìa, uống một ngụm nhỏ, còn chưa nuốt vào trong miệng, anh liền phun ra, chỉ vào người hầu đứng ở một bên nói: “Hai ngày trước, không phải nhà cũ bên kia đưa tới một ít mứt hoa quả tốt nhất sao, lấy lại đây đặt ở trong cháo, đè ép vị đắng này một chút, quá khó ăn, quả thực không phải thứ để người ăn.”

Người hầu bị anh chỉ vội vàng xoay người chạy ra phòng ngủ, chưa đến hai phút, liền mang mứt hoa quả tới.

Lương Thần bảo người ta cầm mấy miếng đặt ở trong cháo, tự mình cầm thìa quấy hai cái, nếm thử một ngụm, vẫn là có chút đắng, nhưng cũng không khó đến mức để người ta nuốt xuống, lúc này mới đút cho Cảnh Hảo Hảo một lần nữa: “Em liền nhanh chóng nuốt vào một chút.”

Nói xong, lại chỉ huy người hầu phía sau, nói: “Cô đi rót một ly nước lọc, đợi lát nữa ăn cháo xong sẽ súc miệng.”

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo ăn một ngụm cháo, thần thái cũng chịu tội giống như vừa rồi, nhịn không được lại nói với người hầu phía sau: “Các người ngây ngốc làm gì, đi pha ly nước mật ong đi.”

“Còn có, lấy nho khô lúc trước Từ Dung đi Tân Cương tặng cho tôi tới đây.”

“Tôi nhớ rõ lần trước tôi đi nước ngoài, trở về mua cho con gái anh cả một đống đường, lúc mang đi để lại một thùng, cũng mang cái đó lên.”

“Còn có......”

Một chén cháo nhỏ như vậy, ở dưới sự chỉ huy không ngừng của Lương Thần, náo loạn toàn bộ biệt thự đến gà bay chó sủa, người hầu chạy lên chạy xuống, quả thực đã mang toàn bộ đồ ngọt trong biệt thự lên, Cảnh Hảo Hảo mới miễn miễn cưỡng cưỡng ăn hết.

Bình luận

Truyện đang đọc