TỔNG TÀI ANH QUÁ BÁ ĐẠO RỒI

Chương 235


Lễ trao giải kết thúc như vậy.


Lễ trao giải kết thúc đã là chín giờ tối.


Ekip của Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đi ăn mừng.


Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh sẽ không quên mất Tô Lam.


Ra phía sau sân khấu, anh không tìm thấy Tô Lam, liên gọi điện cho cô.


Điện thoại đã kết nối.


“Lam, không đoạt giải cũng không sao, cái diễn xuất rẻ rách của Tô Nhược Vân có thể đoạt giải, chắc chắn có thao túng phía sau, cô đừng buồn…”


Mục Nhiễm Tranh cứ cho rằng tối nay chú mình sẽ xuất hiện, không ngờ rằng lại không thấy đâu.


Lần này, Mục Nhiễm Tranh lại hy vọng Quan Triều Viễn có thể tới, dù sao chú ấy tới, chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho Tô Lam, nào đến lượt Tô Nhược Vân đoạt giải chứ?


“Tôi không sao” Giọng của Tô Lam nghe có vẻ không có bất kì vấn đề gì.


“Cô không sao chứ?”


“Không sao”


“Bên phía anh Khiêm nói muốn tổ chức tiệc ăn mừng, cô muốn đi cùng không?”


“Không, tôi đang trên đường về nhà rồi, anh cứ chơi vui vẻ đi”


Tô Lam ngắt máy.


Rõ ràng là cuộc điện thoại rất đỗi bình thường, nhưng Mục Nhiễm Tranh nghe câu “anh cứ chơi vui vẻ đi” kia của Tô Lam, cứ cảm thấy dường như rít từ kẽ răng ra.


Dường như câu đó có nghĩa là, qua đêm nay anh sẽ không có ngày tốt lành nữa!


Là ảo giác của anh sao?


“Nhiễm Tranh, mau đi thôi! Đừng rề rà nữa” Phùng Khiêm gọi.


“Anh Khiêm, em không đi nữa”


“Vì sao? Hôm nay là tiệc chúc mừng cậu, cậu không đi?


Hôm nay mọi người định chơi thâu đêm đói”


“Em hơi không thoải mái, mọi người đi đi, em thanh toán!”


Phùng Khiêm đoán chắc Mục Nhiễm Tranh vì Tô Lam không đoạt giải mà buồn, cũng không miễn cưỡng anh nữa, tự anh ấy đưa đám anh em đi chơi.


Một tiếng sau, Mục Nhiễm Tranh mới biết anh đã làm ra quyết định khiến anh hối hận nhất trần đời.


Tô Lam lúc này đã ngồi trên xe về nhà, Từ Tinh Như gọi điện cho cô, an ủi vài câu, dù sao được đề cử, ai cũng tràn đầy mong đợi có thể đoạt giải.


Nhưng nghe giọng của Tô Lam không buồn chút nào, Từ Tinh Như cũng không nói gì nữa.


Tô Lam đi thẳng về nhà.


Vừa về đến cửa, liền thấy biệt thự một mảng tối đen.


Khóe miệng Tô Lam khẽ giương lên: “Vội như vậy?”


Tô Lam hít sâu một hơi, đi thẳng vào nhà, trong nhà cực kì yên tĩnh, thường ngày lúc này Triệu Ni Ni đang xem phim, vậy chắc chắn là người nào đó về rồi.


Tô Lam nhấc váy đi thẳng lên tầng, mở cửa phòng ngủ.


Ngay khi vào cửa, một bàn tay to lớn liền nắm lấy cánh tay cô! Một bóng người trực tiếp ép sát cô vào tường.


Hơi thở quen thuộc này không thể phù hợp hơn được nữa.


Tô Lam đã sớm đoán được là như vậy, cô không hề kêu một tiếng.


Nụ hôn ấm nóng như dòng nước lũ ập tới.


Cô có thể cảm nhận được sự gấp gáp và tức giận của người đàn ông này.


Nhưng cô không hề cự tuyệt, cũng không nói gì.


Mặc cho người đàn ông này xé đồ của cô.


Nụ hôn không hề dịu dàng chiếm lấy đôi môi cô…


Cho tới khi…

Bình luận

Truyện đang đọc