TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

 Xem ra anh vẫn xem thường Bạch Lộ, cho rằng cô cùng em gái của mình tranh giành một người đàn ông?

 Đã là cuối mùa thu rồi, bốn, năm giờ sáng thời tiết rất lạnh, Bạch Lộ ngồi trên xe taxi cũng cảm giác được khí lạnh phả vào mặt, cô không nhịn được, run rẩy cả người, tài xế ở bên cạnh vội vã thúc giục: “Cô ơi, cô đừng quên đồ của mình đó, tôi đã mở sẵn cốp sau cho cô rồi.”

 “Cảm ơn bác tài!”

 Cô hít sâu một hơi, lấy tiền trong ví ra trả cho tài xế, lúc này mới đi vòng qua sau xe, lấy đồ của mình ra. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là đúng năm rưỡi sáng, cô nhanh chóng đi vào cửa chính của sân bay.

 Bất kì lúc nào người đàn ông kia cũng có thể duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất, cho nên hiện giờ anh đang ngồi trong sảnh lớn của sân bay, laptop đặt trên hai chân thon dài, mười ngón tay nhanh chóng thao tác trên máy tính.

 Bạch Lộ than khẽ trong lòng, Lương Phi Phàm đúng là một kẻ cuồng công việc. Hôm nay đã hẹn sáu giờ sẽ gặp mặt ở sân bay, cô đã dậy sớm hơn mọi ngày rồi, không ngờ vẫn đến muộn hơn anh.

 Cô kéo valy của mình tiến lên: “Lương tổng, chào buổi sáng!”

 Lương Phi Phàm nặng nề “Ừ” một tiếng, vẫn lạnh lùng như cũ, không hề ngẩng đầu nhìn cô, nhưng anh lại đưa tay ra trước mặt cô.

 Bạch Lộ ngây người, cô nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp của anh một lúc lâu, nhưng không có phản ứng gì, cô không biết anh làm vậy là có ý gì…

 “Lương tổng, anh muốn gì vậy?” Đưa tay cho cô, anh là muốn thứ gì đó rồi.

 “Hừ!” Lương Phi Phàm đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop bỗng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lộ, ánh mắt của anh lộ ra vẻ không vui: “Cô nói xem tôi muốn gì?”

 Bạch Lộ cảm thấy lòng mình trùng xuống, tuy lúc này cô vẫn không hiểu anh muốn gì, nhưng cô đã ý thức được bản thân mình lại không cẩn thận khiến cho Lương Phi Phàm khó chịu rồi, nhìn ánh mắt đó của anh, cô lập tức hiểu được tình huống này không khả quan lắm.

 “Thật xin lỗi Lương tổng, tôi thật sự không biết!” Lúc này cô muốn giả vờ hiểu biết cũng không được, chỉ có thể thành thật thừa nhận.

 Hai mắt Lương Phi Phàm nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp của anh rất có khí chất, lúc anh bình tĩnh thì đôi mắt đó đã khiến người khác cảm thấy không cách nào hít thở bình thường rồi, giờ khắc này, khi tâm trạng anh không vui, đôi mắt đó càng khiến người ta có cảm giác đè nén mạnh mẽ, Bạch Lộ không thể khống chế nổi hô hấp của mình…

 “Thư kí Bạch, xem ra lời hôm qua tôi nói với cô, một chữ cô cũng không nghe lọt tai?” Quả nhiên, giọng của anh đã có chút mất kiên nhẫn, lông mày rậm của anh nhíu chặt lại, giống như hai lưỡi dao sắc bén: “Thái độ làm việc của cô là như vậy sao? Luôn miệng nói bản thân tài giỏi hơn người thường, hừ, nhưng kết quả cũng chỉ có vậy!”

 Bị nghiêm khắc chỉ trích như vậy, Bạch Lộ đương nhiên không thể làm ngơ được.

 Trước kia, khi cô đi theo bên cạnh tổng giám đốc thì tình huống như vậy chưa hề xảy ra, tổng giám đốc còn luôn khen ngợi năng lực làm việc của cô, nhưng cô mới ở bên cạnh Lương Phi Phàm này ba mươi sáu tiếng mà đã bị mắng không dưới ba lần rồi…

 Da mặt của cô khá mỏng, cho nên bây giờ hai má đã đỏ bừng lên, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng: “Xin lỗi Lương tổng, nếu như anh cần gì thì bây giờ tôi sẽ lập tức chuẩn bị…”

 “Cà phê!” Người đàn ông cao quý kia khép laptop lại: “Cô chưa từng hỏi Quan Triều sao? Mỗi sáng sớm tôi đều phải uống một ly cà phê, nếu như tôi đi công tác thì cô còn phải chuẩn bị bữa sáng nữa, bởi vì tôi rất ghét đồ ăn trên máy bay. Đồ đâu?”

 Sắc mặt Bạch Lộ trắng bệch, không phản bác được câu nào.

 Quả nhiên dạng công tử xuất thân nhà giàu, từ bé đã ngậm thìa vàng như này rất khó hầu hạ, cô nằm mơ cũng không ngờ chức vụ thư kí như cô mà còn phải bưng cơm rót nước… Nhưng nghĩ kĩ lại, đúng là anh ta từng nói cần một thư kí tư nhân…

 Rốt cuộc đều là lỗi do cô không làm việc cẩn thận, chẳng thể trách được người nào, bị Lương Phi Phàm trách mắng cũng rất đáng đời.

 Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng, lúc này mới lên tiếng: “Lương tổng, thật xin lỗi, là sơ suất của tôi, tôi lập tức mua cà phê và bữa sáng cho anh.” Cô vừa chuẩn bị xoay người, lại dường như nghĩ tới điều gì, để phòng ngừa bị trách mắng lần nữa, cô hỏi thêm một câu: “Lương tổng, anh muốn ăn món gì vào bữa sáng?”

 “Thư kí Bạch, cô phải hiểu một chuyện, tôi để cô làm thư kí của tôi không phải để cô suốt ngày hỏi đi hỏi lại tôi, tôi không thích thư kí đời sống của mình lại không hiểu rõ chút gì về thói quen sinh hoạt hàng ngày của tôi, cô hiểu không?”

 Bạch Lộ đứng ở trong một nhà hàng đồ tây ở sân bay, cầm điện thoại di động tìm số của Quan Triều.

 Sau khi Lương Phi Phàm chỉ trích cô xong, anh ta lại không chịu nói thêm điều gì, cho nên lúc này cô chỉ có thể cầu cứu Quan Triều.

 Gần đây đúng là rất xui xẻo, từ sau khi xảy ra chuyện của Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm, cô phát hiện ra mọi chuyện của cô đều không thuận lợi. Hiện giờ đối mặt với Lương Phi Phàm, cô thật sự có cảm giác như đang nhảy vào nước sôi lửa bỏng vậy… Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc