TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 615: Bị người tính kế

“Nguyệt Hương không có ở đây, dì không biết cách chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt sao?”

Hà Hàm Bội nghiêm mặt, trách cứ dì Dư.

“Là do tôi không chăm sóc tốt cho Bé Con..” Dì Dư chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra, y tá để bọn họ đi vào gặp bác sĩ.

Nguyệt Hương rất lo lắng cho đứa trẻ, cho nên cô ta là người đầu tiên đi vào, muốn được nhìn thấy đứa trẻ.

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa nhìn nhau, hai người họ cũng đi vào theo.

“Bác sĩ, đứa trẻ bị bệnh gì vậy, sao lại bị nôn và tiêu chảy vậy?” Lâm Hương Giang hỏi.

“Qua báo cáo kiểm tra, cháu bé ăn phải thức ăn không sạch sẽ, bị dị ứng và viêm dạ dày cấp tính, cháu bé còn quá nhỏ, sức đề kháng rất yếu nên mới bị nôn và tiêu chảy”

Sau khi bác sĩ nói xong, dì Dư lập tức nói: “Không thể nào, lúc tôi cho Bé Con ăn đều rửa tay, lần nào tôi cũng tiệt trùng bình sữa cho đứa nhỏ, cho nên không thể có chuyện ăn phải thứ gì không sạch sẽ được”

“Vậy thì mọi người phải kiểm tra kỹ và nghĩ lại xem đã cho đứa trẻ ăn cái gì?” Bác sĩ nói.

“Dì cho đứa trẻ ăn linh tinh cái gì vậy?” Hà Hàm Bội nhìn dì Dư một cách nghiêm khắc.

Đột nhiên dì Dư hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa, giọng điệu của bà †a vô cùng cẩn thận: “Tôi thật sự không cho Bé Con ăn cái gì, đứa nhỏ cứ như vậy… À, tôi nhớ ra rồi..”

“Dì nhớ ra mình đã cho đứa nhỏ ăn gì rồi sao? Mau nói đi” Nguyệt Hương cũng rất lo lắng Dì Dư nhìn thoáng qua Lâm Hương Giang, bà ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Tôi… Tôi không dám nói”

“Có chuyện gì mà dì không dám nói? Mau nói cho bác sĩ biết đi” Hà Hàm Bội thúc giục, nói xong, chị ta làm ra vẻ lơ đãng nhìn thoáng qua Lâm Hương Giang.

Sự chú ý của Lâm Hương Giang đang tập trung trên người dì Dư, nên cô không nhận ra ánh mắt vừa rồi của Hà Hàm Bội.

Dì Dư nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa, cúi đầu nói khẽ: “Trước khi Bé Con không khỏe, tôi thấy cô Giang cho đứa nhỏ ăn gì đó, nhưng tôi không nhìn rõ cô ấy đang cho đứa nhỏ ăn cái gì?”

Hai mắt của Lâm Hương Giang tối sầm xuống, nhìn chằm chằm vào dì Dư, cô không ngờ dì Dư lại nói ra những lời như vậy!

“Ý của dì là gì? Dì muốn nói rằng tôi đã cho Bé Con ăn thứ gì đó không sạch sẽ sao?”

Lâm Hương Giang lập tức hỏi.

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ… Nói ra những gì tôi nhìn thấy, tôi thực sự không biết cô đã cho Bé Con ăn cái gì, sau đó đứa nhỏ mới thành ra như thế này” Dì Dư càng nói càng ám chỉ rõ một điều là Lâm Hương Giang đã hại Bé Con.

“Lâm Hương Giang, tốt hơn là cô nên giải thích xem cô đã cho Bé Con ăn cái gì mà lại khiến con bé bị nôn và tiêu chảy?” Hà Hàm Bội ập tức quy trách nhiệm lên người cô!

Lâm Hương Giang nhìn bọn họ. Tại sao cô lại có cảm giác bọn họ đang cố ý cùng nhau đổ oan cho cô?

Cô vẫn chưa thể khẳng định được bọn họ có cố tình hãi hại mình hay không, cô mỉa mai: “Tôi thấy môi của con bé bị khô nên tôi đã đưa nó trở về phòng để cho nó uống một ít nước ấm. Nếu như có vấn đề thì chỉ có thể là nước có vấn đề mà tôi không biết thôi” Hơn nữa, cũng không chắc đó là do cô đút nước cho đứa trẻ uống.

“ồ… Cô nói là cô đút nước ấm, ai mà biết được có phải không? Dù sao thì cũng không có ai biết cô đã cho con bé ăn cái gì?” Hà Hàm Bội tiếp lời cô.

Không đợi Lâm Hương Giang lên tiếng, đột nhiên Nguyệt Hương bật khóc, cô ta nhìn Lâm Hương Giang với đôi mắt ngấn lệ, nói: “Cô Lâm, nếu cô không thích đứa nhỏ thì cứ nhằm vào tôi, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ…”

Lâm Hương Giang nhìn Nguyệt Hương đang khóc lóc thảm thiết, nghe những gì cô ta nói như thể cô thực sự đã làm tổn thương đến Bé Con!

Lâm Hương Giang nhìn ba người bọn họ, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác mình bị tính kế?

“Lâm Hương Giang, không ngờ cô lại ác độc như vậy, con của cô đã mất nên cô cũng muốn hại đứa nhỏ của Nguyệt Hương sao?”

Hà Hàm Bội kết tội lên người Lâm Hương Giang!

Bình luận

Truyện đang đọc