TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 668: Bọn họ người thân được sum họp, một người ngoài cuộc như cô ta, không cần vào góp vui

Sau khi Tôn Minh Khuê vui mừng phấn khởi chạy đến, nhìn thấy Phạm Văn Đồng đang nắm tay người phụ nữ ở bên cạnh, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô ấy biến mất ngay lập tức, thậm chí còn có đôi phần tức giận đi tới trực tiếp kéo anh ta lại.

“Anh Đồng, người phụ nữ này là ai vậy?”

Cô ấy chỉ vào Đào Hương Vị, giọng điệu tràn đầy lòng thù địch.

“Cô ấy là cộng tác của anh” Phạm Văn Đồng không ngờ rằng cô chủ lớn như cô ấy lại đột ngột tìm đến.

Tôn Minh Khuê sau khi nhìn quan sát Đào.

Hương Vi từ trên xuống dưới nhiều lần rồi nói: “Ồ, chị ta chính là nữ chính trong bộ phim lần trước của anh hả, sao mà nhìn bên ngoài với trong phim không giống nhau vậy? Đó không phải là một khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ chứ?”

Đào Hương Vi nghe thấy trong giọng điệu của đối phương hoàn toàn không thích cô ta, bị một cô gái nhỏ tuổi nhìn quan sát, còn bị cô ấy soi mói bình phẩm, cô ta không chịu được mà mở miệng nói: “Khuôn mặt của tôi thuần tự nhiên, chưa từng động qua dao kéo. Bên trong và bên ngoài phim không giống nhau là bởi vì mỗi người trong máy quay thì không sao, nhưng nếu đã không hợp góc máy quay thì cho dù nhan sắc của họ có cao cũng vô dụng thôi. “

Tôn Minh Khuê bỉu môi: “Ai cần chị giảng dạy cho tôi? Chị nghĩ là chị hiểu lắm sao?” Cô ấy cười giễu cợt, khi quay mặt về phía Phạm Văn Đồng, nở ra một khuôn mặt tươi cười: “Anh Đồng, em cảm thấy anh ở trong phim hay ngoài phim đều rất đẹp trail “

Đào Hương Vĩ nghe thấy những lời cô ấy nói không khỏi lắc đầu cười thầm, quả nhiên là tâm tư của cô gái nhỏ.

“Ôi… cô chủ lớn của tôi, cô chạy nhanh làm gì thế, tôi cũng không đuổi theo kịp cô!”

Một cậu nhóc có phần hơi mập mạp kéo theo một chiếc vali túi lớn túi nhỏ, thở hổn hến đuổi theo.

“Ai bảo anh ăn cho mập như vậy? Thứ ngu dốt chậm chạp!” Tôn Minh Khuê cũng rất ghét bỏ tên người hầu này.

“Gần đây tôi đã ăn rất ít rồi được chưa hả, hơn nữa tôi còn kéo nhiều hành lý như vậy, đương nhiên là không thể đi nhanh được rồi!”

Lạc Nam Trung đang nói cảm thấy bản thân oan ức.

Anh ta liền chào hỏi Phạm Văn Đồng: “Anh Đồng, đã lâu rồi không gặp.”

Lạc Nam Trung là người hầu kiêm trợ lý cuộc sống của Tôn Minh Khuê, bọn họ đều xuất hiện cùng lúc.

Phạm Văn Đồng gật đầu với anh ta: “Vất vả cho anh rồi, mang theo nhiều hành lý như vậy”

“Không sao, không sao cả, tôi đã quen rồi”

Lạc Nam Trung cười hihi nói.

“Anh Đồng, sao anh không hỏi em đi xa như vậy tới đây có mệt hay không?” Tôn Minh Khuê bĩu môi, bất mãn nói.

“Nếu mệt thì cũng là Lạc Nam Trung một.

Anh không thấy em mệt ở chỗ nào cả?” Phạm ‘Văn Đồng từ lâu đã quen với tính cách nũng nịu của cô ấy.

“Hừ! Anh không quan tâm đến em một chút nào!” Tôn Minh Khuê mất hứng hất tay anh ta ra, còn quay lưng lại về phía anh ta, nhưng cô ấy đang nhìn anh ta từ khóe mắt, chờ anh ta đến dỗ dành.

Đào Hương Vi đoán rằng cô gái trẻ tuổi này chắc hẳn là người thân của anh ta hay gì đó, bọn họ người thân được sum họp, một người ngoài cuộc như cô †a, không cần vào góp vui.

“Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi xem qua nội dung lát nữa sẽ chụp ảnh” Cô ta đứng dậy nói một câu với Phạm Văn Đồng, rồi sau đó quay lưng rời đi.

Nhưng Phạm Văn Đồng gọi cô ta đứng lại: “Cô chờ đã, tôi sẽ đi cùng cô.”

Đào Hương Vi do dự nhìn anh ta, nếu anh ta đã nói, vậy thì cô ta sẽ đợi.

“Anh Đồng, anh phải đi làm rồi sao? Vậy anh đưa em đi cùng có được không? Em muốn xem anh chụp trang bìa tạp chí!” Tôn Minh Khuê không cáu kỉnh nữa, lập tức quay.

người nắm lấy tay anh ta đòi hỏi nói “Anh là đi làm, không có thời gian chăm sóc em. Em về nhà với Lạc Nam Trung trước đi, kết thúc công việc anh sẽ về” Anh ta không hề định đưa cô ấy đi cùng.

Tôn Minh Khuê trong phút chốc lại thay đổi sắc mặt: “Không mà, em muốn xem anh chụp trang bìa mà..” Cô ấy kéo góc áo của anh ta nài nỉ.

Phạm Văn Đồng rút tay về, tiện thể xoa xoa đầu cô ấy: “Ngoan nào, đừng ồn ào nữa, quay về đi”

Không cho cô ấy cơ hội mở miệng, anh ta lập tức đi tới chỗ Đào Hương Vi, mỉm cười với cô ta: “Chúng ta đi thôi “Ừ” Đào Hương Vi gật đầu.

Tôn Minh Khuê chỉ có thể nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, tức giận giậm chân: “Anh Đồng tại sao không chịu đưa tôi đi xem anh ta chụp ảnh tạp chí? Tôi lại không cần anh ta chăm sóc, tôi phiền phức đến vậy sao?”

“Tiểu thư của tôi ơi, tôi cảm thấy cô thật… là quá phiền phức.”

Bình luận

Truyện đang đọc