TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1305:

 

Chiếc chăn điều hòa trên người Hình Nhất Phàm từng chút một bị tuột khỏi eo, lộ ra thân hình cơ thể rắn chắc, Bạch Hạ nhìn thấy lập tức xấu hỗ nói: “Hình Nhất Phàm, buông tay!”

 

Tối qua Hình Nhất Phàm chỉ mặc một chiếc quần lót đi ngủ, lúc này toàn thân trên dưới đều lộ hết ra.

 

Bạch Hạ xem nhẹ lực tay của người đàn ông, lúc cô không giãy ra được, đang muốn tìm cách gỡ tay anh ra, cánh tay khác của người đàn ông vươn tới sau eo cô, trong phút chốc, cả người Bạch Hạ ngã vào lòng anh.

 

Ngay cả khí thế cũng mắt hét.

 

“Hình Nhất Phàm, anh có thể đứng đắn chút được hay không?” Bạch Hạ muốn kháng nghị, người đàn ông liền vén chăn lên, vòng tay ôm cô, chiếc chăn giống như xoắn lại, đêm hai người bao bọc chặt chẽ.

 

Bạch Hạ: “…”

 

Bạch Hạ thật sự muốn choáng váng, hơn nữa ngắng đầu lên lại là khuôn mặt cười xấu xa đắc ý của người đàn ông.

 

“Có thể đừng nghịch nữa được không, anh nhìn mắt anh đỏ lên rồi kìa, ngủ chút nữa đi!” Bạch Hạ vẫn là đau lòng cho anh, thức khuya như vậy chắc chắn là ngủ không đủ.

 

Hình Nhất Phàm có chút tức giận bóp mũi cô: “Đều do em hại.”

 

Bạch Hạ có chút bât lực nói: “Sao em lại hại anh?”

 

Hình Nhất Phàm hừ nhẹ: “Chính là tại em.”

 

Anh nghĩ, tối nay anh phải ăn no thì mới có thể ngủ được.

 

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót, quấn trong chăn kín mít, với kinh nghiệm của Bạch Hạ cô vô cùng rõ ràng, điều này khiến khuôn mặt xinh xắn cô đỏ bừng như tôm con.

 

“Anh có thể buông em ra không?” Bạch Hạ nhỏ giọng kháng nghị.

 

Hình Nhất Phàm chỉ đành buông cô ra, hôm này còn phải đưa cô về nhà ăn cơm! Hơn nữa buổi chiều còn đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.

 

Còn có điều gì khiến anh vui vẻ hơn chuyện này nữa đây!

 

Hình Nhất Phàm đứng dậy, ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài, Bạch Hạ cũng cần thận chọn một chiếc váy xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trông tỉnh tế và nho nhã. Hình Nhất Phàm nắm tay cô xuống tầng, đến một quán ăn sáng gần đó, hai người ăn sáng xong, anh đồng ý với yêu cầu của Bạch Hạ, đi chọn quà, ý của Hình Nhất Phàm là quà cho người lớn thì không cần, chỉ cần mua cho hai đứa cháu của anh là được. Hơn nữa quà cũng là do Hình Nhất Phàm chọn, lúc thanh toán, Bạch Hạ muốn giành trả tiền, cũng bị anh cướp lấy, trong mắt anh, tiền của anh cũng chính là tiền của cô, ai trả cũng như nhau.

 

Bạch Hạ chỉ đành mặc kệ anh, bởi vì cô không tranh lại được với anh.

 

Hình Nhất Phàm cầm quà, đưa Bạch Hạ đi về hướng Hình gia. Trong Hình gia, sáng sớm hôm nay, Tưởng Lam cùng hai người giúp việc lái xe đi chợ mua thức ăn, chọn những nguyên liệu tốt, đây là con dâu thứ hai của bà, bà phải tiếp đãi cho thật tốt.

 

Sáng sớm Hình Liệt Hàn đến công ty, Đường Tư Vũ cùng con gái dậy muộn hơn chút, bởi vì đi chuyến bay dài khiến con bé có chút mệt. Đường Tư Vũ thức dậy cho con gái ăn sáng xong, đưa con đi đến phòng piano tập luyện, Hình Vũ Điềm từ nhỏ đã hiều động, cộng thêm tính cách không chịu ngồi im một chỗ, nên việc đàn piano của con bé vẫn ở sơ cấp, cho dù như bây giờ, con bé mới luyện được một lúc đã chạy sang bên cạnh chơi rồi.

 

Đường Tư Vũ mới chỉ vừa quay người rót cho con bé cốc sữa, nó đã chạy đi nghịch búp bê ở bên cạnh rồi.

 

“Vũ Điềm, đang luyện tập, sao lại chơi rồi? Mẹ nói rồi, bài hát ngày hôm nay nếu như con không đánh ra được, đừng hòng ăn trưa.”

 

Hình Vũ Điềm chớp chớp đôi mắt lớn, biểu cảm ám ức: “Nhưng hôm nay cô mới về! Mami cũng không muốn cho con ngồi trên bàn ăn cơm trưa sao?”

 

“Đừng viện cớ, luyện đàn đi!” Đường Tư Vũ đối với con gái cũng là bắt lực, lúc con trai hai tuổi rưỡi đã có thể đàn nhạc rồi, đến con gái sáu tuổi vẫn đàn chưa tốt. Có lẽ con bé không kế thừa theo gen của cô rồi, nhưng, chồng cũng có thiên phú về phương diện này, còn con gái lại không thể kiên nhẫn học tập.

 

“Mami, con muốn uống sữa.” Cô bé lại chuyển chủ đề, chạy đến lấy sữa, vừa uống vừa chơi, lại không giống bộ dạng uống. Đường Tư Vũ không nhịn được tức giận, có lẽ biểu hiện của con trai trước đây quá thông minh, khiến cô tưởng rằng gen sinh ra đều tốt, nhưng hiện tại, so sánh một chút, con gái chỗ nào cũng khiến cô lo lắng.

 

Có thể là do sự chiều chuộng quá mức mà chồng cô tạo nên.

 

Đường Tư Vũ cầm sữa của cô bé đi, miệng nhỏ của Hình Vũ Điềm lập tức kêu lên: “Mami, xấu tính, con muốn gọi điện cho daddy.”

 

“Không được gọi, đi luyện đàn mau.” Đường Tư Vũ nghiêm khắc hơn vài phần.

 

Cái miệng nhỏ của Hình Vũ Điềm giương lên, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, trông rất ám ức.

Bình luận

Truyện đang đọc