TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1348:

 

Bạch Hạ ở trên giường không khỏi hít sâu một hơi, nhìn thây Hình Nhật Phàm đang đi vê phía mình, cô lập tức chuyển người sang chỗ khác, nhường chỗ cho anh ngủ.

 

Hình Nhất Phàm thấy cô gái này ngoan ngoãn nhường chỗ cho anh, anh khẽ cười nhấc chăn lên nằm xuống giường, ngay khi cơ thể nặng nề của anh nằm vào thì cả mép giường đều bị trũng xuống.

 

Bạch Hạ không khỏi căng thẳng cắn cắn môi, trong ánh sáng tối mờ như vậy, sắc mặt của Hình Nhất Phàm hiện lên càng góc cạnh hơn, anh nghiêng người tiến lại gần cô.

 

“Lại đây.” Anh nói với cô bằng một giọng khàn khàn trầm thấp.

 

Bạch Hạ lo lắng chớp mắt, cô chỉ mới kịp nhúc nhích nửa người thì đã bị người đàn ông kéo lấy, cô ngã ngay vào trong vòng tay tràn đầy hoocmôn nam tính của anh.

 

Bạch Hạ thở gấp, cô ngước đầu lên, đôi mắt đen của Hình Nhất Phàm sáng rực như mắt dã thú thấy con mồi, khiến cô không dám nhìn kỹ dục vọng trong đôi mắt đen áy.

 

“Đừng căng thẳng, tin tưởng anh.” Hình Nhất Phàm thấp giọng an ủi, anh không muốn làm cô sợ.

 

Bạch Hạ đương nhiên là vô cùng căng thẳng! Cô dù sao cũng là hoạ sĩ vẽ truyện tranh, tuy rằng không có kinh nghiệm trong việc này nhưng lại có trí tưởng tượng phong phú, hơn nữa rất nhiều tiểu thuyết còn cho cô biết rằng loại chuyện này vô cùng đau đơn.

 

“Tin tưởng anh! Anh sẽ không làm em bị thương.” Môi của Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

 

Lúc này, Bạch Hạ nằm trong lòng anh, toàn thân nóng bỏng đến đổ mồ hôi, cả người cô thậm chí còn khẽ run lên. Có lẽ là do hai người đang dán sát vào nhau, cô sâu sắc cảm nhận được Hình Nhất Phàm. Tuy cũng không có kinh nghiệm, nhưng Hình Nhất Phàm biết mình phải làm gì để cô không cần phải chịu khổ quá nhiều, đó là phải dùng cách dịu dàng nhất, khiến cô thả lỏng tâm tình, để cô yên tâm trao cho anh.

 

Cằm của Bạch Hạ bị véo nhẹ, cô ngắng đầu lên, đôi môi mỏng của Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng phủ xuống, Bạch Hạ nhắm mắt lại, trong đầu cô lúc này trồng trơn…

 

Cô tin anh, cho dù phải chịu đựng đau đớn như thế nào, cô cũng sẽ không chùn bước.

 

Đột nhiên, Bạch Hạ giật bắn người đẩy anh ra, rời đi nụ hôn của anh.

 

Hình Nhất Phàm lập tức sững sờ, nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn hỏi: “Sao vậy em?”

 

“Ừm… em không muốn ngày mai phải giặt chăn ra đâu, có thể… đổi bộ khác được không?” Bạch Hạ rất thích bộ ra này, nhưng mà đem đi giặc thì sẽ rất phiền phức!

 

Hình Nhất Phàm: “…”

 

Người đàn ông vừa tức giận vừa thấy buồn cười, trầm thấp nói: “Nếu em thích, anh sẽ mua cho em mười bộ nữa… em đừng lo.”

 

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Hạ lại lần nữa bị anh chiếm lấy…

 

Đêm hôm đó, màn đêm ngoài cửa sổ vô cùng lạnh lẽo, nhưng đằng sau tắm rèm cửa lại lộ ra một căn phòng ấm nông tình yêu.

 

Sáng sớm, mặt trời ngoài cửa sổ đã đánh thức cả thế giới dậy vào lúc sáu giờ, cây cối ngoài cửa sổ đã hứng đầy sương mai, trên những thảm cỏ còn đọng lại những giọt nước lóng lánh đang rung rinh, vạn vật đều có sức sống căn tràn.

 

Mà trong phòng ngủ chính trên lầu ba của biệt thự, rèm cửa vẫn được che kín, như đang cự tuyệt mọi sự thăm hỏi, ngay cả ánh mặt trời cũng không được phép quáy rày những người đang nghỉ ngơi bên trong.

 

Trên chiếc giường lớn mềm mại, Bạch Hạ đang nép mình mệt mỏi dựa trong lòng của người đàn ông bên cạnh, hơi thở nhè nhẹ đều đặn.

 

Hình Nhất Phàm đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng anh không hè nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, chỉ dùng một đôi mắt để nhìn kĩ người phụ nữ của mình, trong đôi mắt sáng quyến rũ của anh lại hiện lên vẻ thỏa mãn.

 

Đôi môi mỏng của anh đau lòng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ , phải một lúc lâu sau anh mới cong môi cười, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, Hình Nhất Phàm cảm thấy hít thở không thông, lại nhịn không được khẽ chạm lên môi cô.

 

Tối hôm qua có lẽ cô đã bị anh làm mệt chét rồi, bây giờ: đã chín giờ rồi mà cô vẫn ngủ rất say.

 

Bạch Hạ lúc này thực sự cực kỳ mệt, Hình Nhât Phàm đã chứng minh cho cô tháy thể lực tốt là như thế nào.

 

Vì có rèm cửa chắn bớt ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nên Bạch Hạ vẫn tiếp tục ngủ say, tận cho đến khi đồng hồ sinh học của cô bắt đầu báo thức, hàng mi dài của Bạch Hạ mới khẽ run rẫy hé mở đôi mắt.

 

Điều chào đón cô là khuôn mặt tuần lãng của người mà cô yêu nhất, trong phút chốc Bạch Tiểu Thuần ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh.

 

Hình Nhất Phàm bật cười, vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh xấu như vậy sao? Nên em không muốn nhìn anh nữa rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc