TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1390:

 

Cô nhóc kia vừa nghe, ánh mắt liền hoảng hốt: “Con phải mặc.”

 

“Vậy thì trước tiên chúng ta không thể quấy rầy cô chú, đến cuối tuần mời họ về nhà ăn cơm được không?” Hình Liệt Hàn vươn tay lau đi khóe mắt ẩm ướt của cô nhóc, yêu thương hôn lên đầu cô bé.

 

Cô nhóc lập tức được dỗ dành, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

 

Hình Liệt Hàn ôm cô bé, nói với Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ: “Anh chị về trước đây.”

 

“Vâng, lái xe chậm một chút.” Hình Nhát Phàm đáp.

 

Đường Tư Vũ vươn tay vuốt mái tóc dài của cô nhóc kia.

 

Cô sâu sắc hiểu câu nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba này, bởi vì mỗi lần ba cô bé lên tiếng dỗ là sẽ tốt ngay! Mà cô dỗ không đến ba câu liền sẽ khiến con gái tức giận.

 

Ở cửa, Hình Nhất Phàm cùng Bạch Hạ nhìn theo xe Hình Liệt Hàn rời đi, Hình Nhât Phàm và Bạch Hạ nhìn nhau, Bạch Hạ cười nói: “Anh hai anh đối với Vũ Điềm thật tốt.”

 

“Đương nhiên, nó là tâm can bảo bối của anh hai mà!”

 

Hình Nhất Phàm nói xong liền ôm lấy Bạch Hạ: “Chúng ta cũng sinh một đứa con gái, thế nào?”

 

Bạch Hạ liền gật gật đầu: “Được, khi nào thì sinh2”

 

Hình Nhất Phàm thấy cô lập tức đồng ý, anh ôm lấy cô: “Em không sợ sinh con gái sẽ cùng em tranh sủng à?”

 

Bạch Hạ cong môi cười: “Không sợ. Vừa hay em có thể nghỉ ngơi tốt một chút, anh đem tinh lực đi chiếu cố con gái đi!”

 

Những lời này, người làm chồng như Hình Nhất Phàm lập tức hiểu được, anh không khỏi tức giận hôn cô một cái: “Đêm nay sẽ khiến em phải cầu xin.”

 

Bạch Hạ lập tức xoay người chạy vào phòng khách, Hình Nhất Phàm dduoir theo, hai người như hai đứa nhỏ 3 tuổi đùa giỡn đuỏi bắt nhau. Bạch Hạ một hơi chạy lên lầu ba, vừa định trốn vào phòng khách, người đàn ông liền lập tức đuổi theo.

 

Bạch Hạ không cần chờ đến đêm nay, cô liền phải cầu xin tha thứ.

 

Đêm khuya trong một hội quán, Triệu Đống ngồi trên sofa, anh ta cũng như bình thường tìm đến nơi này mua vui, ở trước mặt anh ta là một loạt các cô gái, tất cả đều là những cô gái đẹp nhất nơi này.

 

Anh ta cẩn thận nhìn qua một lượt, các cô gái này bị nhìn có chút xáu hổ.

 

“Đều ngẳng đầu lên để tôi nhìn kỹ xem.”

 

Ánh mắt Triệu Đống nghiêm khác kiểm tra một lần, rốt cục anh ta chỉ vào một cô gái cao gầy mảnh khảnh nói: “Cô ra đây!”

 

Cô gái kia lập tức tự tin bước ra, cô ta còn có nhiều hơn những cô gái ở đây một loại hơi thở thanh tuần, hơn nữa diện mạo cũng xinh đẹp nhất.

 

Triệu Đống đứng lên, nhìn cô ta một vòng, vừa lòng gật đầu, chọn cô ta đi. Tuy rằng không thể so sánh với khí chất nữ thần của Bùi Nguyệt Hoàng, nhưng trên người cô ta có một hơi thở rất câu người.

 

Anh ta sẽ lợi dụng cô ta đi tiếp cận Lam Thiên Thần, sau đó thuận tiện lưu lại trên người Lam Thiên Thần chút chứng cớ, khiến cho Bùi Nguyệt Hoàng hiểu lầm.

 

Đêm đó, Triệu Đống liền mang cô gái này đi, anh ta mang cô ta đi chọn một vài món đồ chuyên nghiệp, bởi anh ta phải sắp xếp cô ta tiếp cận Lam Thiên Thần.

 

Cô gái này tên là Dương Điềm Điềm, anh nghe được sắp tới Lam Thiên Thần sẽ đi gặp người, liền đem cô ta sắp xếp vào.

 

Triệu Đống mấy năm nay theo đuồi Bùi Nguyệt Hoàng, dù không có được ưu đãi gì, nhưng anh ta đối với Bùi Nguyệt Hoàng cũng hiểu biết vài phần, cho nên lần này có thể chuẩn bị mà đến.

 

Triệu Đống cũng vội vả đem chuyện này hoàn thành, bởi vì công ty của anh ta cũng đang ngày càng khó khăn, anh ta đang muốn nhanh chóng đoạt về hai dự án, điều này khiến anh ta lo lắng Bùi Nguyệt Hoàng sẽ nhân cơ hội này xuống tay với công ty của anh ta.

 

Sáng sớm.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngủ một giấc tỉnh dậy, gần đây cái gì cô cũng không muốn làm, bởi vì Lam Thiên Thân khiến cô trỏ: nên lười biếng, cũng không cần đến công ty mỗi sáng sớm.

 

Lúc Bùi Nguyệt Hoàng tỉnh dậy đã 8 giờ 30, cô tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ áo sơ mi trắng, tóc dài búi sau đầu.

 

Gương mặt mộc xinh đẹp, có một loại khí chất trong veo.

 

Nhưng một khi cô trang điểm lên sẽ trở nên vô cùng quyền lực.

 

Lam Thiên Thần đang ở phòng bếp làm bữa sáng, một thân sơ mi trắng cùng quần tay đen, khí chất đàn ông lộ ra khắp người, đây là bội dạng Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thế nào cũng không thế đủ. Cô mỉm cười từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, hai má lười biếng tựa vào bờ vai anh: “Sao lại không gọi em rời giường.”

Bình luận

Truyện đang đọc