TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1451:

 

Hạng Kình Hạo thấy cô vẫn còn xấu hổ, hẳn cũng là chuyện ngoài ý muốn.

 

Còn chưa chờ anh nói gì, Tưởng Hân Vy đã dùng sức chạy, Hạng Kình Hạo đuổi theo cô dưới ánh mặt trời, váy tung bay lên, nhất thời sửng sốt mắt vài giây.

 

Tưởng Hân Vy một đường đi về phòng nghỉ, cô không khỏi vỗ ngực, hi vọng anh tin đó là chuyện ngoài ý muốn.

 

Bạch Hạ đang nói chuyện với Tưởng San, Tưởng San kể chuyện về máy đứa nhỏ nhà họ Tưởng, Bạch Hạ nghe đến ngây ngắn.

 

“Đảo mắt một cái, Nhất Phàm đã kết hôn, thời gian đúng là như thoi đưa!” Tưởng San cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh.

 

*Di nhỏ, dì vẫn trẻ đẹp, năm tháng không để lại được dấu vết nào ở dì hết.” Bạch Hạ khen.

 

Tưởng San vui vẻ: “Chắc là do dì lạc quan, tuy là tuỏi lớn, nhưng lòng dì lúc nào cũng như thiếu niên, đây là chuyện cần làm.”

 

Tưởng Hân Vy bước vào, Tưởng San vui vẻ nhìn cô: “Dì ấy à! Định truyền hết những gì dì học được cho Hân Vy, để con bé nhận y bát của dì.”

 

Tưởng Hân Vy cảm động đi đến bên bà: “Cô, cháu sẽ cố gắng không cô thất vọng.”

 

“Cháu sẽ thành công thôi, một ngày nào đó, cháu sẽ đứng trên trường quốc tế, thể hiện sự tài hoa của cháu.” Tưởng San vỗ vai cô: “Cô tin tưởng cháu.”

 

Tưởng Hân Vy im lặng thụ giáo, trong lòng thầm nói phải nỗ lực, tuy rằng con đường này còn dài, nhưng cô tin rằng mình nhất định sẽ có thành tựu.

 

“Nhưng cô vẫn phải khuyên cháu! Người làm nghề như chúng ta, cũng không quá xem trọng hôn nhân, nhưng cháu cũng đừng học cô.” Tưởng San dặn dò cô.

 

Tưởng Hân Vy thực sự hiểu, cô cười nói: “Cô, cháu còn muốn như cô chưa có sự nghiệp chưa kết hôn đây! Cháu chưa nghĩ đến chuyện kết hôn đâu!”

 

“Không được không được, nếu cháu học cô, ba mẹ cháu sẽ đến tìm cô tính sổ đấy, cháu phải tìm được một người thích hợp đi rồi nói.” Tưởng San khuyên nhủ.

 

Bạch Hạ cũng cười nói: “Hân Vy, công việc quan trọng, nhưng hôn nhân cũng phải suy nghĩ!”

 

“Em thực sự chưa nghĩ đến chuyện này, em chỉ muốn đạt được thành tựu.” Tưởng Hân Vy cười nói, đây cũng là lời thật lòng của cô.

 

Tưởng San vỗ vai cô: “Từ từ tìm, nhưng nhất định phải kết hôn.”

 

Giờ lành tất nhiên đã tới, Tưởng Lam cho người tới báo với cô, Bạch Hạ hít sâu một hơi, cô đứng lên, Tưởng San và Tưởng Hân Vy cùng đứng lên, Tưởng San sửa sang lại kiểu tóc cho Bạch Hạ, kiểm tra lớp trang điểm của cô, sửa lại vạt áo, Bạch Hạ cảm nhận được biểu cảm dịu dàng của Tưởng San, cô đột nhiên thấy cảm động, mũi chua xót, cảm giác như người trước mặt giống như mẹ của cô. Mặc dù là hôn lễ của cô, thân thích bên nhà gái tới không nhiều, nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm giác được chiều chuộng nâng nỉu trong lòng bàn tay.

 

Tưởng San kiểm tra xong liền vẫy tay với cô, cười vẫy tay: “Hạ Hạ, tốt lắm, có thể đi rồi, hôm nay cháu xinh lắm”

 

Bạch Hạ đưa tay ôm lấy bà: “Cháu cảm ơn dì nhỏ.”

 

Tưởng San cũng cảm thấy thỏa mãn, những đứa nhỏ bên người bà đều yêu thích bà như vậy, mặc dù không có con, nội tâm bà cũng tràn đây tình thương của người mẹ. Bạch Hạ đẩy cửa đi ra ngoài, cô nhìn thấy Đường Tư Vũ và Hình Vũ Điềm, đứa nhỏ kia xinh xắn như một tiểu tinh linh, mặc lễ phục màu hồng nhạt, giống như bộ áo cưới, mái tóc dài tết lại như công chúa, gương mặt xinh đẹp cũng trang điểm một chút, vô cùng dễ thương.

 

“Cô ơi, cháu đến đây.” Cô bé nhìn thấy cô dâu xinh đẹp liền vô cùng vui vẻ.

 

Bạch Hạ còn đang nghĩ đến cô bé mãi đây! Cô cúi xuống, nhìn gương mặt nhỏ bé của con bé nói: “Cô còn đang nghĩ Sao con chưa tới đây!”

 

Đường Tư Vũ cười nói với Bạch Hạ: “Hạ Hạ, Vũ Điềm giao lại cho em, chị sang bên kia đây.”

 

“Vâng chị dâu.” Bạch Hạ cười gật đầu.

 

Cô nhóc lập tức đi lại, đứng bên người Tưởng Hân Vy, một cô phù dâu xinh đẹp, một hoa đồng bé nhỏ. Tưởng San dặn nhân viên công tác giúp Bạch Hạ sửa lại tà váy, bắt đầu đi về hướng thảm đỏ rải hoa, dọc theo hành lang trang nghiêm, trong không khí lịch sử này, cô vô cùng hạnh phúc.

 

Bạch Hạ ôm một đóa hóa, Tưởng Hân Vy ở phía sau nắm tay Hình Vũ Điềm, đi theo sau cô dâu, đi về phía đài hôn lễ.

 

Bạch Hạ cũng nhìn thấy ba mình mặc tây trang. Bạch Thế Trạch cười chờ cô đi tới, ngay tới của của lễ đài, Bạch Thế Trạch nhìn cô con gái xinh địep của mình, cảm khái không thôi.

 

Cuộc đời ông chìm trong sự hối hận, nhưng cô con gái này chính là vị thuốc của ông, nhìn thấy con gái mình có được hạnh phúc là nguyện vọng lớn nhất đời này của ông.

Bình luận

Truyện đang đọc