TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1502:

 

“Thật sao? Cảm ơn anh, Hạng tiên sinh, thật sự rất cảm ơn anh.” Tưởng Hân Vy cảm kích nói.

 

“Nhà hàng của tối nay, do tôi chọn.” Hạng Kình Hạo không quên cuộc hẹn vào buổi tối.

 

“Được! Anh đặt xong rồi nói cho tôi.” Tưởng Hân Vy vô cùng bằng lòng mời anh ăn cơm.

 

“Tôi về khách sạn trước đây, em có thể đến phòng tìm tôi.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, tắt máy.

 

Tưởng Hân Vy sững sờ, nhưng cô vẫn nói tin tốt này với mọi người: “Chuyện của tập đoàn Louis đã được xử lý xong rồi, bọn họ sẽ không đến gây phiền phức cho chúng ta nữa.”

 

Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều thở ra một hơi, đặc biệt là đàn anh Amu, vô cùng cảm kích Tưởng Hân Vy, chuyện này là do anh gây ra, anh rất tự trách.

 

“Sau này, cố gắng thiết kế theo ý tưởng của mình, đừng có nghĩ đến đi đường tắt, thương hiệu của chúng ta càng lớn, thì đối thủ cạnh tranh càng mạnh, bọn họ sẽ luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, chỉ cẦn có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.” Lý Lâm cảnh tỉnh tất cả mọi người.

 

Trong lòng Tưởng Hân Vy cũng run lên, điều này khiến cho cô đối với con đường thiết kế sau này của mình, cành trở nên rõ ràng hơn.

 

Buổi biểu diễn buổi chiều diễn ra vô cùng thành công, mà bên công ty Louis cũng không có động tĩnh gì, rất rõ ràng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

 

Chạng vạng tối, Tưởng Hân Vy lết thân thể mệt mỏi về khách sạn, Lý Lâm biết buổi tối cô còn phải mời Hạng tiên sinh kia đi ăn cơm, nên đàn chị đành phải đưa mọi người đi đến cửa hàng gần đó ăn cơm.

 

Tưởng Hân Vy đi rửa mặt, hôm nay cô không có tâm trạng trang điểm, vừa ngáp ngủ vừa rửa mặt, néu như có thể, thì bây giờ cô chỉ muốn nằm lên giường ngủ mà thôi.

 

Nhưng, cô phải mời Hạng Kình Hạo đi ăn cơm, lấy lại tỉnh thần, buộc lại tóc, khoác túi đi ra ngoài, đến phòng bên cạnh đưa tay ra gõ cửa. Hạng Kình Hạo đúng là đang chờ cô, đưa tay mở cửa ra, liền nhìn thấy cô đang đứng ngoài cửa, mặc áo phông trắng, kết hợp với 1 chiếc quần bò, đơn giản trong sáng giống như học sinh cấp 3. anh giật mình, tối hôm qua cô gợi cảm thanh lịch, hôm nay cô lại có một cảm giác khác.

 

Giống như, trẻ vị thành niên.

 

“Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi!” Tưởng Hân Vy cười với anh lộ ra một hàm răng trắng, tóc buộc dây tóc hình caro, trông rất là đáng yêu.

 

Hạng Kình Hạo gật đầu: “Chờ tôi lấy điện thoại.”

 

Nói xong, anh cầm điện thoại, cùng lúc đó cũng gọi điện cho quây tiếp tân, để bảo vệ lấy xe ra khỏi gara.

 

Hôm nay Hạng Kình Hạo, mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, kết hợp với 1 chiếc quần âu, mái tóc đen được tạo kiểu gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt đẹp trai thanh lịch, khí chất của người đàn ông trưởng thành thẻ hiện hết sức rõ ràng.

 

Vốn cũng đã cách nhau tầm 4 tuổi, cộng thêm quần áo của Tưởng Hân Vy, trông giống như một cô thiếu nữ vậy.

 

Cho nên, cảm giác hai người đi cùng với nhau, vừa có sự khác biệt về chiều cao, còn thêm cả chênh lệch tuổi tác.

 

Hạng Kình Hạo thầm nghĩ, cô nhóc này lúc không trang điểm, khiến cho anh có chút bối rối, giống như anh đang thích trẻ vị thành niên vậy.

 

“Hạng tiên sinh, nhà hàng anh đặt đi có xa không?”

 

“Ở trung tâm thành phó, chắc là cũng hơi xa.” Hạng Kình Hạo nói xong, cửa thang máy mở, Tưởng Hân Vy đi vào, anh cũng theo vào.

 

Trong khách sạn này ở rất nhiều khách đến xem buổi biểu diễn, vừa đến tầng 15, thang máy mở ra, chỉ thấy một tốp khách nước ngoài đang chờ.

 

Lúc nhóm người này đi vào Tưởng Hân Vy theo bản năng dựa sát vào người đàn ông ở bên cạnh, Hạng Kình Hạo hơi mỉm cười, không bỏ qua cơ hội ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng anh, mà mọi người vừa chen vào, Tưởng Hân Vy liền thực sự bị ôm chặt ở trong lòng của anh, không thể động được.

 

Hô hấp của Tưởng Hân Vy cứng lại, cảm thấy bên hông có 1 bàn tay đang ôm lấy, hơi ngắng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đường cong gợi cảm của anh với mùi hương nam tính thanh mát sạch sẽ trên người anh truyền vào trong hô hấp của cô.

 

Khuôn mặt của cô, có hơi phiếm hồng, cô đang đợi thang máy xuống đến tầng 1. Đinh một tiếng thang máy cuối cùng cũng đến tầng 1, tất cả các vị khách ở trước mặt cô đều nhanh chóng đi ra, Tưởng Hân Vy cũng cảm giác được bàn tay đang để trên eo cô, cũng lặng lẽ rút ra.

 

Cô đành phải làm như không có chuyện này, cụp mắt đi ra ngoài.

 

Hạng Kình Hạo nắm tay lại, dường như không thể tin được vòng eo mà mình ôm ban nãy lại thon đến như Vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc