TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 1047:

 

Tưởng Hân Vy nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng không quay đầu nhìn nhưng ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, cùng hơi thở quen thuộc khiến cô cảm thấy.

 

vô cùng an tâm, cô khẽ nhắm mát lại, hạnh phúc tựa vào trong lòng anh.

 

Ở ngoài cửa, Hứa Tâm Duyệt cũng không định quay lại.ngoài sảnh lớn, phòng nghỉ ngơi của cô ở ngay tầng dưới, cô vừa bước vào thang máy, Hạng Uy Vũ cũng theo vào, nói với cô: “Cô có muốn đi thư giãn một chút, uống một tách cà phê không?”

 

Hứa Tâm Duyệt sửng sốt, nhìn thấy anh thật tâm muốn mời như vậy, cô cũng không có lý do gì để từ chối, huống hồ cô cũng không muốn tỏ vẽ mình cao giá.

 

“Được!”

 

Sảnh tiệc vẫn còn rất náo nhiệt và chật kín khách mời.

 

Trong quán cà phê ở tầng trệt, Hứa Tâm Duyệt và Hạng Uy Vũ ngồi đối diện nhau, bọn họ gọi một tách cà phê, một vài món tráng miệng và salad trái cây.

 

Ánh mắt của Hạng Uy Vũ bát giác dán chặt vào khuôn mặt của cô, hôm nay cô trang điểm, xinh đẹp và động lòng người hơn cả lần trước gặp nhau.

 

Hứa Tâm Duyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy, có chút ngượng ngùng, chống cằm cúi đầu khuấy cà phê trong cóc.

 

“Hôm nay anh cả của tôi kết hôn, không biết vì sao tôi cũng bị kích thích, cũng hy vọng có thể tìm được một cô gái mình yêu, cùng nắm tay tiến vào lễ đường.” Hạng Uy Vũ thở dài một hơi, ngắng đầu nhìn cô gái đối diện, nghiêm túc nói: “Cô có cảm thầy như vậy không?”

 

Hứa Tâm Duyệt nhoẻn miệng cười, nhẹ lắc đầu: “Trước mắt tôi vẫn chưa có ý định đó. Tôi còn có ước mơ chưa thực hiện được, cho nên tạm thời sẽ không xem xét đến phương diện này.”

 

Hạng Uy Vũ mỉm cười, dường như anh không hề có ý định bỏ cuộc, anh đẩy một đĩa đồ tráng miệng đến trước mặt cô: “Tôi sẽ sống lại đây lâu dài, sau này có chuyện gì cần tôi giúp cô cứ nói.”

 

Hứa Tâm Duyệt cười cười, nhận lấy ý tốt của anh: “Cảm ơn.”

 

Trong sảnh tiệc, Nghê Sơ Tuyết không quen thuộc với những vị khách ở đây, cô chỉ muốn trốn vào một góc yên tĩnh nào đó, Hạng Bạc Hàn đưa thẻ phòng cho cô, bảo cô lên nghỉ ngơi.

 

Nghê Sơ Tuyết đương nhiên rất vui mừng khi được tự do, cô đi thang máy lên phòng, quẹt thẻ bước vào, bên trong là một căn phòng rất sang trọng có phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách và một cái phòng khách rất to. Cô bước đến bên ghế sô pha, nằm xuống. Trong bữa tiệc ban nãy cô đã uống hết nửa ly rượu vang đỏ, cô còn tưởng đô rượu mình không tệ, nhưng ma bây giờ cô vẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, hình như cô hơi say rồi. Cô ôm một cái gối, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Nửa giờ sau, cửa phòng được ai đó quẹt thẻ phòng mở ra, người đàn ông cũng giữ một tắm thẻ khác đã quay trở lại.

 

Hạng Bạc Hàn khó khăn lắm cuối cùng cũng rút lui được khỏi nhóm doanh nhân vây xung quanh mình trở về phòng, lần này người đến đây đều là đối tác quan trọng của Hạng gia, vậy nên trong lúc chén qua ly lại, anh đã vô tình uống không ít rượu.

 

Bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của cháu trai, trong lòng anh cũng rất vui vẻ, mặc dù đang bị thương nhưng anh cũng không để ý đến lượng rượu.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn rơi vào trên ghế sô pha, một cô gái mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, ánh nắng ngoài cửa số chiếu vào khiến cả người cô được bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạc, khuôn mặt cô đẹp như thiên thần, trong sáng không tì vết.

 

Hạng Bạc Hàn ngồi ở đầu kia của ghé sô pha, hai tay đan lại đặt bên dưới quai hàm gợi cảm, ngắm nhìn chăm chú cô gái đang say ngủ.

 

Cho dù anh có suy nghĩ khác nhưng anh không đành lòng làm phiền cô ngủ, cứ yên lặng nhìn cô, anh cũng không hề cảm thấy buồn chán, hơn nữa cả thể xác và tinh thần anh đều rất vui vẻ.

 

Đám cưới hôm nay cũng thôi thúc anh, anh hy vọng không lâu nữa sẽ là đám cưới của họ.

 

Trước khi gặp đúng người, anh không hề mong đợi gì về hôn nhân, nhưng sau khi gặp được cô, anh lại có chút sốt ruột.

 

Nghê Sơ Tuyết dường như cảm nhận được có một đôi mắt trìu mến đang nhìn chằm chằm mình, khiến cô rất muốn tỉnh lại từ trong mơ, cô khẽ chớp mắt, đôi mắt trong veo dần dần mở ra, quả nhiên ở phía đối diện có đôi mắt đã nhìn chằm chằm cô không biết đã bao lâu rồi.

 

“Áp Nghê Sơ Tuyết sợ tới mức ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hốt hoảng vuốt lại mái tóc dài của mình, ánh mắt thì xem xét lại váy trên người, sợ mình trở nên xấu xí trước mặt anh.

 

Hạng Bạc Hàn trằm thấp cười: “Đừng lo, em rất đẹp.”

 

Lời khen này thật sự là lời nói anh thốt ra từ tận đáy lòng.

 

Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt cười, sau đó khẽ ngắng đầu hỏi: “Sao anh lại lên đây? Anh không cần tiếp khách khứa nữa sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc