TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

CHương 1680:

 

Hứa An An tức giận đến mức thở dốc, còn Lý Tịnh Nhã mãi không thấy cô ta quay lại cũng mượn cơ hội ra ngoài.

 

Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của con gái, trong lòng bà ta cũng đầy tức giận, Hứa Tâm Duyệt tại sao lại xuất hiện ở đây?

 

“Nha đầu thối đó đi chưa? Cô ta có nói mình đến đây làm gì không?” Lý Tĩnh Nhã hỏi con gái.

 

“Cô ta còn có thể làm gì? Nhất định là biết đứa con năm đó cô ta mang thai hộ là của Cố Thừa Tiêu, muốn đến đây tìm chút cảm giác tồn tại, còn mơ mộng Cố Thừa Tiêu sẽ nhìn cô ta thêm chút!”

 

Hứa An An nghiền răng nghiền lợi nói.

 

“Đừng hòng.” Lý Tĩnh Nhã nhìn về phía đường lớn chửi thề: “Cũng không nhìn lại xem xuất thân của mình thé nào, còn dám giành người với con, hừ, không biết lượng sức.”

 

Lý Tịnh Nhã tiếp tục chửi rủa.

 

“Kỳ lạ, cô ta gặp Tiểu Mục trước đó khi nào? Không phải cô ta sớm đã có âm mưu gì rồi đấy chứ? Nhất định là vậy, chắc chắn cô ta đã sớm lập kế hoạch để xuất hiện vào hôm nay, vậy mà cô ta lại xuất hiện bên cạnh Tiểu Mục trước con, bây giờ Tiểu Mục đối với con lạnh nhật như vậy, nhất định là cô ta ở trước mặt Tiểu Mục nói xấu gì đó, Hứa Tâm Duyệt, con muốn giết cô ta.”

 

Hứa An An càng nghĩ càng cảm thấy tâm tư Hứa Tâm Duyệt nham hiểm, hơn nữa sự lạnh nhạt và coi thường của Cố Dĩ Mục đối với cô ta đều tính lên người Hứa Tâm Duyệt.

 

Nếu không, thân là mẹ ruột của thằng bé, cô ta không thể nào bị thằng bé đối xử lạnh nhạt như vậy, lúc nãy con trai đối với người ngoài thì ôm thân thiết, nhưng đối với cô ta lại không thèm nhìn.

 

Lý Tịnh Nhã nghe con gái nói như vậy lập tức đồng tình.

 

“Con nói sao Tiểu Mục lại lạnh nhạt với con như vậy, thì ra là do nha đầu thối đó âm thầm nói xấu, đáng ghét, cái thứ có người sinh nhưng không ai dạy.”

 

“Mẹ, tuyệt đối không thể để Cố phu nhân và Có Thừa Tiêu biết được Tiểu Mục là do cô ta mang thai hộ sinh ra, lúc này, chắc mẹ vẫn chưa nói cho Cố phu nhân đâu nhỉ?”

 

Lý Tịnh Nhã cần thận suy nghĩ lại: “Hợp đồng mang thai hộ của mẹ và Hứa Tâm Duyệt ký ở trước mặt bác sĩ, cho dù Cố phu nhân nhìn thấy tư liệu của cô ta, có lẽ cũng đã sớm quên chuyện này rồi, lúc đó bà ta chỉ cần người thừa kế, một người mang thai hộ có gì quan trọng? Cho dù có xem qua, cũng sẽ không ghi nhớ ở trong lòng.”

 

“Cũng đúng, lúc đó Cố phu nhân cũng đã kiệt sức, toàn bộ đều đang chăm sóc Cố Thừa Tiêu hôn mê, chỉ cần Hứa Tâm Duyệt không chủ động nói ra thân phận mang thai hộ, bà ấy chắc chắn sẽ không biết chuyện của cô ta.”

 

Hứa An An cũng tin tưởng chắc chắn điểm này, nếu không ban nãy bà ấy đã nhận ra cô ta.

 

“Vậy chúng ta phải cảnh cáo Hứa Tâm Duyệt một chút, tuyệt đối không thể để lộ ra thân phận mang thai hộ của cô ta cho Cố phu nhân biết, mặc dù nói cũng không sao.

 

nhưng tâm tư của Hứa Tâm Duyệt nham hiểm, khó tránh khỏi việc cô ta sẽ làm chuyện gì đó bát lợi cho chúng ta.”

 

“Mẹ, đợi ăn xong thì đi tìm cô ta.” Hứa An An không đợi được muốn đi bịt kín thông tin này.

 

Ít nhất Cố Thừa Tiêu cũng không biết là cô ta, nhỡ đâu anh cảm thấy biết ơn với người mang thai hộ này, tìm cô ta, vậy Hứa Tâm Duyệt không phải có cơ hội bám vào anh rồi hay sao?

 

Không không, cô ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, Hứa An An sắp tức điên rồi.

 

Hai mẹ con quay lại nhà ăn, Hồng Mỹ San vội vàng quan tâm hỏi: “Vị Hứa tiểu thư đó đi rồi sao?”

 

“Vâng! Cháu gái này của tôi ấy mà! Mệnh không tốt, thầy bói nói con bé trời sinh mang theo điều xấu, vận mệnh khắc người, điều này đem em rể với em dâu tôi đều bị khắc chết.”

 

Lý Tịnh Nhã trực tiếp bôi đen sinh mệnh của Hứa Tâm Duyệt, biến cô trở thành một tai họa tồn tại.

 

“Vậy cô bé cũng thật đáng thương.” Hồng Mỹ San đồng tình nói.

 

“Thừa Tiêu và Tiểu Mục đi đâu rồi?”

 

“Hứa tiểu thư đi rồi, Tiểu Mục vẫn còn đang tức giận! Cũng không biết đứa trẻ này bị làm sao? Thích Hứa tiểu thư đến như vậy, bị con trai tôi đưa đi giáo huắn rồi.” Hồng Mỹ San cũng kinh ngạc.

 

Trong lòng Hứa An An không còn cảm xúc, Hứa Tâm Duyệt vừa xuất hiện liền cướp đi mắt trái tim của con trai cô ta, cũng không biết Có Dĩ Mục nghĩ như thế nào.

 

Lúc này, ở một khu phòng riêng trong nhà ăn, đôi chân thon dài của Cố Thừa Tiêu đang ngồi vắt chân một cách tao nhã, nhìn chằm chằm vào chiếc đầu nhỏ đang cúi xuống của con trai, thấp giọng hỏi: “Daddy hỏi con, vì sao con lại tìm người phụ nữ này đến?”

 

Cậu nhóc ban nãy bị mắng, lúc này đang ám ức! Cậu mở miệng nhỏ nhắn nói: “Con thích chị ấy, muốn daddy cưới chị ấy về nhà!”

Bình luận

Truyện đang đọc