TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

“Tốt nhất là cô nói được làm được, nếu như không làm được, vậy thì đợi hậu quả đi!”

 

Hứa An An cũng không quên buông thêm một câu ác ý.

 

Ánh mát nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cặp mẹ con rời đi, Hứa Tâm Duyệt thở dài một hơi, trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để cho bà ngoại và dì nhỏ xảy ra chuyện gì.

 

Cho nên, cô sẽ cách xa cặp ba con đó ra.

 

Hơn nữa, cô và bọn họ căn bản cũng không có giao tiếp!

 

Nói gì đến cách hay không cách xa đây?

 

Có lẽ cả đời này đều sẽ không gặp họ.

 

Trong biệt thự của Cố Thừa Tiêu.

 

Hai ba con từ lúc về vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, biểu cảm nghiêm túc của ba, khuôn mặt ám ức của người con, hơn nữa chủ mưu việc chiến tranh giữa hai ba con lại là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong nhà hàng hôm nay, Hứa Tâm Duyệt.

 

“Sau này không cho phép gặp này cô ta nữa, cũng không được phép gọi điện thoại.” Giọng nói Cố Thừa Tiêu lạnh lùng ra lệnh.

 

“Con không muốn, cho dù không thể làm mẹ, chẳng lẽ cũng không thể làm bạn sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngắng đầu lên hỏi ngược lại.

 

Giọng nói non nớt trả lời cực kỳ nghiêm túc.

 

Ngón tay thon dài của Có Thừa Tiêu ảo não nhẹ chống lên trán, híp mắt lại lần nữa mở miệng nói: “Bạn bè cũng không được.”

 

Cậu nhóc che miệng, nhịn nước mắt hồi lâu cuối cùng cũng bật khóc, tức giận chỉ biết ngồi thẳng vai không dám khóc, cứ nhịn nước mắt ở nơi cổ họng như vậy.

 

“Vậy thì cứ khóc đi! Chuyện này không có thương lượng gì cả.”

 

Cố Thừa Tiêu nói xong, nói với trợ lý Hách Soái ở ngoài cửa: “Trông nó cho tôi.”

 

Hách Soái chẳng qua chỉ là đến đưa tài liệu! Nào biết vừa mới đến đây, liền gặp phải cảnh chiến tranh của ba con, hơn nữa lần đầu tiên anh ta thấy ông chủ tức giận đến như vậy, nhìn tiểu thiếu gia khóc thành sông, cũng không thấy anh mềm lòng.

 

Rốt cuộc chuyện gì gây nên cuộc chiến tranh giữa ba con nghiêm trọng như vậy?

 

Có lẽ Hách Soái nghĩ nát óc cũng không hiểu, người gây nên đại chiến giữa hai ba con là một người phụ nữ không có liên quan gì.

 

Thân hình thon dài của Cố Thừa Tiêu, bước từ phòng khách vào trong hoa viên, hôm nay tâm trạng của anh quả thực buồn bực, con trai đang yên đang lành dở trò quỷ gì không biết.

 

Cứ đòi cô gái đó làm mẹ nó, con trai nghĩ thế nào vậy, mẹ ruột không cần, mặc dù anh cũng không thích có người quấy rằy đến cuộc sống của anh và con trai.

 

Nhưng, nếu như trong hai người phụ nữ phải chọn một, tất nhiên anh sẽ để Hứa An An tham gia vào, dù sao cô cũng là mẹ ruột của thằng bé.

 

Còn người phụ nữ kia mặc dù mặt mũi cực kỳ giống con trai, anh cũng tuyệt đối không cho phép.

 

Cố Thừa Tiêu cũng thấy kỳ lạ, con trai đây là di truyền theo đời sao?

 

Tại sao không giống Hứa An An, mà lại giống em họ của cô ta?

 

Chuyện này ai cũng không nói chắc chắn được, Cố Thừa Tiêu đi dạo trong hoa viên, để cậu nhóc đang khóc ở trong phòng khách.

 

Cậu nhóc từ sau khi ba ra ngoài, càng khóc lớn hơn, nhưng, ba vẫn nhẫn tâm bỏ lại cậu đi dạo.

 

Hách Soái ngồi bên cạnh cậu nhóc, dỗ một hồi lâu cũng không dỗ được, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh.

 

Nhưng cậu nhóc có thói quen ngủ trưa, cộng thêm trận khóc này, mệt đến mức nước mắt vẫn trên khóe mắt, nhưng đã ôm chiếc gối ôm dựa vào trên ghế ngủ.

 

Còn Hách Soái đang không biết làm thế nào, liền nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Tiêu ở phòng khách bước đến.

 

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, tiểu thiếu gia ngủ rồi, có cần bế vào phòng ngủ không?”

 

Cố Thừa Tiêu đi qua, chỉnh lại cho cậu nhóc nằm thẳng, cũng không có ý định bé về phòng ngủ.

 

“Đem tài liệu vào trong thư phòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc