TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 241 Anh Nói Sẽ Theo Đuồi Cô

Ôn Lệ Thâm cắn đôi môi mỏng nói: “Nếu vậy thì bây giờ tôi chưa nói.”

“Hừ! Tôi cũng không cần biết.” Tô Hi cũng thể hiện thái độ.

Ôn Lệ Thâm thấy cô tỏ thái độ, không nhịn được hạ giọng cười rộ lên: “Nhưng những lời tôi vừa nói thì vẫn tính, muốn tài nguyên điện ảnh và truyền hình thế nào tôi có thể cho cô ngay.”

Tô Hi đương nhiên là muốn rồi! Nhưng mà cô cũng không phải người không từ thủ đoạn muốn trèo lên người anh, cô chỉ muốn diễn thôi, nếu có kịch bản, cô cũng chỉ lầy những cái thích hợp với mình, cho nên, dù cô có thể lăn lộn giỏi trong giới giải trí, kiếm được cực kì nhiều tiền, nhưng cô muốn giữ thanh danh, không nhận các kịch bản không thích hợp với mình.

Tô Hi không muốn thiếu nợ người khác: “Không cần đâu, tôi đang muốn nghỉ ngơi, không định diễn tiếp.”

Ôn Lệ Thâm nhớ tối hôm qua cô nói thích một người, mắt anh chọt lạnh, mặt đen đi vài phần: “Cô tối qua nói có người để thích rồi, có thể cho tôi biết đó là ai không?”

“Sao phải cho anh biết?” Tô Hi không muốn nói, cô chỉ ngưỡng mộ thôi chứ chưa phải là thích.

“Vì tôi muốn biết đối thủ cạnh tranh tương lai của mình là ai.” Ôn Lệ Thâm giọng nói trầm thấp từ tính, vang lên trong không gian yên ắng trong xe hết sức quyền rũ.

Chỉ nghe “ken két…” hai tiếng, chân cô đạp một phát dừng xe lại, trọn trừng nhìn phía trước một lúc, cô quay lại nhìn người đàn ông ngồi cạnh: “Anh nói gì cơ?”

Ôn Lệ Thâm đột nhiên hoảng sợ, anh vội hỏi: “Chạy xe qua một bên đường đã rồi nói, thế này nguy hiểm lắm.”

Tô Hi cũng biết như này rất nguy hiểm, nhưng ban nãy cô bị lời nói của anh làm kinh động, cô nhanh chóng chạy xe qua bên đường, bật đèn flash kép lên, cô hơi tức giận một tay chống tay lái, ngồi dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở ghế phó lái: “Ban nãy anh nói gì?”

“Em đã nghe rồi còn gì! Vẫn muốn tôi nói lại hả?” Ôn Lệ Thâm mặt đầy ý cười.

Tô Hi phiền muộn đứng lên, cắn chặt răng nói: “Ừ, tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi nói cho anh biết, nêu anh muốn theo đuổi tôi, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý yêu anh.”

“Tại sao?” Ôn Lệ Thâm không cười nữa, sao cô lại chắc chắn như vậy?

“Thì vì…. vì tôi thích người khác rồi.”

“Tôi thích cạnh tranh.” Ôn Lệ Thâm vẻ mặt hơi u ám.

“Anh ấy ưu tú hơn anh.”

“Tôi không kém anh ta.”

“Nhưng mà…” Tô Hi cạn lời nhìn anh, trong đầu hiện lên câu, Ôn Lệ Thâm muốn theo đuổi mình sao?

“Nếu không nghĩ ra lý do từ chối tôi, vậy em cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, tôi sẽ cạnh tranh với người đàn ông kia để theo đuổi em.” Ôn Lệ Thâm nói xong thì đẩy cửa xe ra bước xuống.

Tô Hi ngạc nhiên nhìn anh, anh ta muốn đi hả? Không lẽ anh ta không cần cô chở À ve.

Cô đang buồn bực thì thấy anh đi về phía trước xe, về phía ghế lái cô đang ngôi, anh ta gõ vào cửa kính xe, cô hạ kính xe xuống, anh ta liền ngồi vào ấn mở cửa, cửa mở, anh ta ra lệnh cô: “Xuống xe, tôi lái.

Tô Hi trừng mắt, anh ta bảo cô xuống xe.

Cánh tay to lớn của Ôn Lệ Thâm khống chế cánh tay của cô lôi đi, cô bị kéo xuống khỏi ghế lái, Ôn Lệ Thâm điều chỉnh vị trí xong thì ngồi vào đó.

Tô Hi nhanh chóng chạy lên ngồi ghế phó lái, tức giận nói: “Đây là xe của tôi mà! Tôi có thể lái được.”

“Sau này em có thể không lái thì đừng có lái, sát thủ đường phố như em, vừa hại mình vừa hại người.” Ôn Lệ Thâm không nễ nang gì dạy dỗ cô.

“Ban nãy rõ ràng là do anh doa tôi.” Tô Hi không phục.

Ôn Lệ Thâm không để ý đến cô, khởi động xe đi vào đường lớn, chạy về phía trước, Tô Hi ngồi ở ghế phó lái kêu một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nhưng trong đầu cô vẫn lặp lại câu nói vừa rồi của Ôn Lệ Thâm: “Tôi sẽ cạnh tranh với người đàn ông kia để theo đuôi „ em… Nhưng cô đâu có thích người đó đâu.

Lái xe vào trong nhà Ôn Lệ Thâm, Tô Hi nhìn anh mở cửa xe bước ra, không chịu nổi mà nhỏ giọng giận giữ nói: “Dù sao tôi cũng phải lái đi, anh lái vào đây làm gì?”

“Tình trạng của em hôm nay không nên lái xe, tối nay ở lại nhà tôi đi.” Ôn Lệ Thâm bá đạo ra lệnh cho cô.

Tô Hi cắn môi, làm gì có quy định nào như thế? Hơn nữa cô là gái mà lại ở nhà của anh ta, cô nam quả nữ, anh ta không sợ nhưng cô sợ.

“Em yên tâm, tôi sẽ không chạm vào eml”

Ôn Lệ Thâm cam đoan với cô, đồng thời đi xuống xe đi về phía phòng khách của biệt thự.

Đèn của biệt thự sáng lên theo từng bước chân của anh ta, cuối cùng, cả căn biệt thự bừng sáng ánh sáng màu lam, mà thân hình cao cao của anh đứng ở cửa chính xa hoa trông như bậc vương giả vua chúa.

Sau lưng anh, Tô Hi trừng mắt nhìn, đột nhiên điện thoại của cô reo lên, cô nghĩ chắc là Tư Vũ gọi đến?

Cô vội cầm điện thoại lên, trong lòng chợt căng thẳng, là mẹ gọi!

Cô vội vã đi đến một góc yên tĩnh trong hoa viên để tiếp máy: “Alo!l Mẹ!”

“Hi Hi, con ở đâu đó? Có ở nhà không?”

“Có! Con đang ở nhài”

“Ừ! Mẹ đang ở dưới lầu, hôm nay dì của con làm bánh mà con thích ăn đấy, mẹ đưa lên cho con đây.”

Tô Hi căng thẳng, trời ơil Xong đời rồi, sao mẹ lại ở dưới lầu?

“À… mẹ…. Con thật ra không ở nhà! Con vừa ra ngoài với bạn rồi!” Tô Hi chỉ đành cố gắng chữa cháy: “Mẹ cứ để ở đó rồi khi nào con về con lấy.”

“Muộn vậy rồi mà tại sao con còn ra ngoài giao du với bạn?” Đoan Tô phu nhân ngay lập tức quở trách.

“Mẹ, chỉ đi ăn cơm thôi.”

“Mẹ lúc trước bảo con đừng ăn những bữa cơm thế này mà con không nghe, con là con gái, tiếng tăm là quan trọng nhất, như vậy còn ra thể thống gì nữa.”

“Mẹ…” Tô Hi bát lực giải thích.

Đúng lúc này điện thoại bị người khác lấy mắt, rất nhanh nghe thấy giọng của cha Tô ở bên kia truyền đến: “Tiểu Hi, là cha đây, đồ cha để ở đây cho con, sáng mai về nhà sớm một chút.”

“Dạ! Sáng mai con nhất định sẽ về.” Tô Hi hơi sợ cha mình, giọng của ông trong điện thoại hình như có hơi giận giữ.

Kết thúc cuộc gọi kia, trong lòng cô vẫn còn hỗn loạn, cô thở ra một hơi, cả người thả lỏng ra.

Lần này xong rồi, mai về nhà chắc chắn sẽ bị cha mẹ dạy dỗ, hơn nữa cô lo lắng

về câu nói của cha lúc trước, tìm cho cô một người có tiếng trong giới chính trị để kết hôn, cô cảm thấy đau đầu.

“Cha mẹ em nói gì với em?” Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp vang lên bát thình lình.

Tô Hi vội quay đầu nhìn anh: “Tối nay tôi phải về nhà.”

“Tại sao?”

“Vì cha mẹ tôi mang đồ cho tôi, tôi phải về lấy.”

“Tôi chở em về.” Ôn Lệ Thâm không cần suy nghĩ mà nói.

Tô Hi lập tức trừng lớn mắt: “Hả? Không cần đâu, tôi tự về được.”

“Tôi không yên tâm.” Ôn Lệ Thâm nói xong đi về phía xe của cô, khởi động xe, Tô Hi chạy nhanh đến ngồi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc