TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 911: Lời Nói Dối Của Lam Thiên Hạo

Trên đường đến sân bay, Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo.

ngồi ở hàng ghế sau, một lúc sau, tốc độ xe ổn định khiến Lam Sơ Niệm díu mắt lại, sau đó cô tựa người ra sau, lại ngủ thiếp đi.

Lam Thiên Hạo hơi bắt lực, đưa tay khẽ kéo đầu cô tựa vào ngực anh, đồng thời duỗi một tay ôm eo cô.

Lam Sơ Niệm thoải mái khóe miệng cong lên, biết rằng trong vòng tay của anh cả, cô ngủ càng yên tâm, vòng tay ôm eo anh dựa vào trong lòng anh.

Trên đường cao tốc đến sân bay, sương mù vẫn còn hơi dày, người lái xe phía trước không nhìn rõ ổ gà, đột nhiên lốp sau nảy lên, cô gái đang tựa trong lòng Lam Thiên Hạo đột nhiên trượt từ ngực xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lại trùng hợp dụi vào chỗ bát khả xâm phạm của đàn ông.

Lam Sơ Niệm ngủ quá sâu, cũng không biết mình đang dụi vào đâu, nhưng khuôn mặt tuần tú của Lam Thiên Hạo cứng đờ vài giây.

Sau một hơi thở hắt ra, anh lập tức đưa tay kéo cô dậy, Lam Sơ Niệm khẽ kêu nhẹ lên một tiếng, lại nhẹ tựa vào vòng tay anh.

Nhưng cô không biết rằng người đàn ông bên cạnh đang thở rất gấp, Lam Thiên Hạo cúi đầu nhìn hai bờ môi đỏ mọng như cánh hoa đào ngay dưới mắt.

Trong lòng anh có một khát khao mãnh liệt, muốn chạm vào, thử một lần. Có điều, anh vẫn bị sự tự chủ mạnh mẽ trong lòng ngăn lại, anh biết rằng mình không thể làm điều này.

Ít nhất nếu cô không biết gì, làm điều này sẽ chỉ khiến cô sợ hãi.

Nếu cô không thể chấp nhận, cô có hận anh không?

Tài xé lái xe an toàn tới cổng sân bay, đã có ba chiếc xe màu đen chờ sẵn ở đó, là bốn vệ sĩ và ba thủ hạ của anh.

Một thủ hạ lập tức chạy tới, vừa kéo cửa cho anh vừa kính cần nói: “Lam tổng, ngài đến rồi.”

Lam Sơ Niệm vừa tỉnh dậy, căng đôi mắt mơ màng, nhàn nhạt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Đến rồi sao?”

“Đến rồi, xuống xe đi!” Lam Thiên Hạo trầm giọng đáp.

Lam Sơ Niệm nói với người đàn ông trung niên đã mở cửa cho cô: “Cảm ơn chú.”

Người đàn ông này lập tức vô cùng vui vẻ, không ngờ lần này Lam tổng lại dẫn theo em gái!

“Lam tiểu thư, không có gì.”

Lam Sơ Niệm vươn vai, hành lý của cô được vệ sĩ chuyển giúp, cô mơ mơ màng màng suýt chút nữa đụng phải ai đó, lúc này, một cánh tay mạnh mẽ chạy tới kịp thời ôm lấy cô, tránh đi những người phía trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm lập tức đập vào cánh tay của người đàn ông, cô khẽ nhíu mày, nhưng để anh ôm lấy.

Khi đến Phòng VIP, họ không chờ mà tiến thẳng vào, tất cả mọi người đều đi về hướng chiếc phi cơ riêng.

Cả quãng đường Lam Sơ Niệm được Lam Thiên Hạo dắt lên, máy bay chia làm hai khoang, khoang trước chỉ có hai anh em Lam Sơ Niệm, còn nhân viên và vệ sĩ ngồi ở khoang sau.

Một cô tiếp viên xinh đẹp bước tới thân mật chào hỏi, Lam Sơ Niệm tỉnh dậy thì cả người phấn chắn, sự thư thái, ngọt ngào của chuyến du lịch khiến khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nở nụ cười.

Lam Thiên Hạo nhìn biểu cảm của cô, trong lòng cũng có cảm giác thoả mãn, chỉ cầẦn cô vui, anh dường như cũng vui theo.

Bảy giờ rưỡi, máy bay cất cánh bay lên bầu trời.

Lam trạch, bảy giờ rưỡi, bà Lam thức dậy đi xuống nhà, người giúp việc đến trước đã ôm một bó hoa lớn, bà Lam chuẩn bị mang những bông hoa này đến sảnh hoa bên cạnh để cắm hoa.

Bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, cầm lên xem, thì thấy trên mảnh giấy viết một đoạn: “Ba, mẹ, Sơ Niệm đi cùng con ra nước ngoài, con sẽ chăm sóc và bảo vệ em ấy, ba mẹ đừng lo lắng, Thiên Hạo.”

Bà Lam chừng to mắt, cái gì? Sơ Niệm lại âm thầm đi theo ôi.

Bà Lam không tin vội bước lên lầu kiểm tra, mở cửa phòng Lam Sơ Niệm ra, cô không có ở đó, quần áo của cô cũng đã đều thu dọn cả rồi.

Bà Lam thở dài bước vào phòng, ông Lam đang chỉnh lại quần áo trước gương: “Ông à, Sơ Niệm đi cùng Thiên Hạo rồi.”

Ông Lam cũng sửng sốt: “Đi từi lúc nào?”

“Đương nhiên là lúc Thiên Hạo thức dậy, con bé cũng dậy theo. Lúc này, sợ là máy bay đã cắt cánh rồi.” Bà Lam bắt lực nói, ngay sau đó lại có chút lo lắng: “Lẽ ra nó phải đi cùng Nhân Nhân, sao lại đưa Sơ Niệm theo chứ?”

Ông Lam cũng có chút bất lực: “Sơ Niệm đi chơi cho khuây khỏa cũng tốt, đừng lo lắng, Thiên Hạo tuyệt đối không dám làm gì con bé đâu.”

“Tôi gọi điện cho chị em tốt của tôi, nghe ngóng xem Nhân Nhân và con trai phát triển thế nào rồi.”

Sau đó, bà Lam nhấc điện thoại, tìm số điện thoại của bà bạn thân lần trước gặp mặt, gọi qua.

“Alo! A Tuệ, là tôi.”

“Sao vậy? Sáng ngày ra đã gọi điện cho tôi.” Bà bạn thân đầu dây bên kia có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Tôi chỉ muốn hỏi là Nhân Nhân nhà bà với con trai tôi đã phát triển đến mức nào rồi!”

A Tuệ ở đầu dây bên kia lập tức ngạc nhiên hỏi: “Nhân Nhân nhà tôi đang hẹn hò với con trai bà à?”

“Cái gì? Bà không biết à?”

“Không thể nào! Hai ngày trước tôi vừa giới thiệu con trai của một chủ ngân hàng cho Nhân Nhân, bây giò hai đứa đang bên nhau rồi.”

*“Hả?” Bà Lam kinh ngạc cầm chặt điện thoại: “Nói như: vậy, Nhân Nhân nhà bà và Thiên Hạo nhà tôi chưa từng liên lạc với nhau sao?”

“Lần trước tôi cũng hỏi Nhân Nhân, Nhân Nhân nói tối hôm đó sau khi đưa con bé về nhà, là không còn liên lạc nữa, chắc không phải đang hẹn hò đâu! Nếu không, đã không tìm hiểu người này rồi.”

Bà Lam hiểu ngay, thì ra là con trai bà đã nói dối! Bà vội cười: “Được rồi, không có chuyện gì khác, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

liệu có phải là con trai bà yêu cầu cao quá! Không thích Nhân Nhân nhà tôi.”

“Chuyện này… không có đâu, chắc là do còn trẻ chưa biết cách nhìn.” Bà Lam lúc này thực sự cảm thấy có chút áy náy.

Cúp điện thoại, bà Lam có chút tức giận mắng một câu: “Thằng nhóc này, dám lừa chúng ta.”

“Ai lừa bà gì rồi?” Ông Lam tò mò hỏi.

“Là con trai cả của ông chứ ai. Lần trước còn nói đang hẹn hò với Nhân Nhân, hừ! Hóa ra là từ tối hôm đó sau khi đưa người ta về, còn không thèm liên lạc lại, tôi thấy nó đối với Sơ Niệm vẫn chưa từ bỏ được mà.” Bà Lam có chút tức giận.

Ông Lam thở dài: “Hầy! Thế này gọi là gì?”

“Đợi lúc nào chúng nó đáp máy bay, tôi phải nói cho một trận.”

“Thôi, con trai cũng lớn rồi, chắc nó cũng tự biết chừng mực, để nó tự mình xử lý đi!” Ông Lam vẫn nói đỡ con trai.

Bà Lam nghĩ lại, dù gì con trai bà cũng lớn rồi, nói mãi cũng không tốt, chỉ biết lắc đầu nói: “Tôi cũng không muốn nói nữa, kệ nó thôi!”

“Bà có để ý là giữa hai anh em nó, Sơ Niệm vẫn hay thân với Thiên Hạo hơn không. Liệu có phải Sơ Niệm cũng thích Thiên Hạo không?” Ông Lam nói với vợ.

Bà Lam suy nghĩ một hồi: “Xem ra chúng ta phải tìm cơ hội để nói với Sơ Niệm về thân thế của con bé, nó cũng hai mươi tuổi rồi, có quyền biết mọi thứ về nó.”

“Đợi lần này trở về vậy!” Ông Lam đồng ý.

Trên máy bay, Lam Sơ Niệm chống cằm, ngắm cảnh mây trắng bồng bềnh như kẹo bông ngoài cửa sổ, cảm giác như được ăn kẹo.

Lam Thiên Hạo ở đối diện lại đang xem hồ sơ, thỉnh thoảng ngắng đầu nhìn cô gái đối diện, ánh mắt hơi ngắn ngơ.

Khi ánh mắt của Lam Sơ Niệm sắp chuyển sang, anh lập tức cụp mắt xuống, coi như cái nhìn ban nãy không tồn tại.

Lam Sơ Niệm uông nước trái cây, trên chiệc ghê sofa lớn thoải mái, cô muốn nằm hay ngồi cũng được.

“Anh ơi, ở đó có vui không? Phong cảnh có đẹp không?”

“Tới đó rồi em sẽ biết.” Lam Thiên Hạo đáp.

“Anh nghĩ em cứ thế mà đi thế này, ba mẹ có giận không?

Em còn không chào hỏi lấy một câu!”

Lam Thiên Hạo không nhìn lên: “Anh đã để lại lời nhắn cho họ rồi.”

Lam Sơ Niệm híp mắt cười: “Vẫn là anh chu đáo.”

Khi đó, một nữ tiếp viên hàng không đã chủ động đến gần Lam Thiên Hạo, hỏi: “Lam tiên sinh, anh có muốn uống gì không?”

“Tạm thời không cần.”

“Vâng.” Cô tiếp viên hơi thất vọng rời đi. Cô ta xinh đẹp, nhưng Lam Thiên Hạo thậm chí còn không nhìn cô ta một cái.

Lam Sơ Niệm xem một hồi, lại ngáp, cô lại buồn ngủ.

“Anh ơi, em buồn ngủ quá.” Lam Sơ Niệm ôm mặt. “

“Lại gần chỗ anh, tựa vào anh mà ngủ.” Lam Thiên Hạo nói.

Lam Sơ Niệm ngay lập tức mỉm cười ngồi xuống, thắt dây an toàn rồi dựa vào vai anh, nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.

Lam Thiên Hạo không đọc tài liệu nữa, anh dụi mày, môi mỏng khẽ hôn lên tóc cô, cũng không dám hôn quá mạnh, sợ cô sẽ phát hiện ra.

Bình luận

Truyện đang đọc