TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU

Chương 937: Tìm Kiếm Ba Ruột

Lam Sơ Niệm có chút hồi hộp bất an, chờ đợi Lam Thiên Hạo điều tra ra tin tức của ba mẹ ruột.

Nửa giờ sau, di động của Lam Thiên Hạo vang lên, lúc này anh đang ở trong phòng làm việc một mình, không ở.

cùng với Lam Sơ Niệm.

Anh liếc nhìn, là điện thoại của trợ lý, anh vươn tay nhắc máy trả lời: “Alo! Điều tra thế nào rồi?”

“Đã tra rõ rồi. Y Cảnh Long, năm nay 50 tuổi, là một nhà đầu tư rất giỏi. Ông ta có cổ phần trong nhiều trung tâm mua sắm nỗi tiếng ở trung tâm thành phó, tài sản của ông ta ước tính khoảng chừng 5 tỷ USD. Hiện ông ta đang sống ở một căn biệt thự do ông ấy đứng tên ở trong khu đô thị. Vợ cũ của ông ta đã mắt cách đây 17 năm, hiện nay ông ta đã kết hôn với người vợ thứ hai và có một cô con gái.”

Đáy mắt Lam Thiên Hạo loé lên một chút kinh ngạc: “Vợ trước của ông ta đã qua đời rồi sao? Anh có chắc mình đã tra chính xác không?”

“Tôi đã điều tra kĩ rồi, quả thật bà ấy đã qua đời. Tôi biết đây là điều tra thân thế của Lam tiểu thư, nên tôi đã đặc biệt đi xác nhận lại, là do bệnh chết.” Trợ lý tiếc nuối nói.

Lam Thiên Hạo thở dài: “Được rồi, anh gửi cho tôi địa chỉ chỗ ở hiện tại của Y Cảnh Long đi.”

“Dạ được!” Trợ lý đáp, nhanh chóng gửi địa chỉ và số điện thoại của Y Cảnh Long sang cho anh.

Lam Thiên Hạo cầm điện thoại di động, cắn chặt môi mỏng. Vốn nghĩ rằng tra được thân thế của Lam Sơ Niệm sẽ là một niềm vui lớn với cô, nhưng bây giờ cô lại phải đối mặt với tin mẹ ruột của mình đã qua đời. Đối với cô, đây là chuyện vui, nhưng cũng là chuyện buồn.

Nhưng Lam Thiên Hạo không thể không nói chuyện này cho cô biết, anh mở cửa và đi ra khỏi phòng làm việc. Lam Sơ Niệm đang ngồi trong phòng khách, ôm gối trong lòng, cô vẫn duy trì tư thế như trước, ngơ ngác, đôi mắt cười kia lộ ra vẻ u sầu mà Lam Thiên Hạo chưa từng thấy, vô cùng yên tĩnh..

Trong lòng Lam Thiên Hạo không khỏi xót xa, nếu có thẻ, anh thực sự hy vọng cô vẫn hồn nhiên, vô tư, không vướng bận tình cảm trần tục.

Lam Sơ Niệm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu nhìn sang, vừa chạm phải ánh mắt của Lam Thiên Hạo, cô liền biết đã tra ra tin tức của ba mẹ cô rồi.

Ánh mắt cô loé lên sự vui mừng: “Tra được rồi hả anh?”

Lam Thiên Hạo khẽ gật đầu: “Ừm, tra được rồi.”

“Mau nói cho em biết hiện tại ba mẹ em đang sống ở đâu, chúng ta lập tức đi tìm họ!” Lam Sơ Niệm hào hứng đứng dậy đi tới, nhìn anh đầy mong đợi.

Lam Thiên Hạo vươn tay đỡ lấy bờ vai gầy của cô: “Sơ.

Niệm, em đừng gấp gáp, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lam Sơ Niệm nhìn thần sắc trong mắt anh, cô có dự cảm xâu, tim cô lập tức thát lại: “Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?”

“Khi em được ba tuổi, mẹ em vì bệnh nặng nên đã qua đời rồi.” Lam Thiên Hạo nói với cô mà không chút giấu diềm.

Đôi mắt trong veo của Lam Sơ Niệm trong phút chốc dâng tràn nỗi bi thương cực độ, nước mắt cô tuôn rơi, cô chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống.

“Là thật sao? Bà ấy đã qua đời rồi sao?” Lam Sơ Niệm nghẹn ngào, cô thực sự không thể chấp nhận được tin tức rằng người thân nhất của mình đã qua đời, cho dù cô không thể không chấp nhận nó.

Thế nhưng, nỗi ân hận trong lòng cô không còn cách nào bù đắp được nữa, cả đời này cô sẽ không bao giờ được gặp mẹ ruột của mình nữa.

Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh vuốt ve mái tóc dài của cô an ủi: “Sơ Niệm, nén bi thương đi em.”

Nước mắt của Lam Sơ Niệm ướt đẫm áo anh, cô vẫn là không kìm được oà lên nức nở, điều này thực sự khiến cô rất đau lòng. “Còn ba của em thì sao? Ông ấy hiện tại thế nào?” Lam Sơ Niệm nước mắt lưng tròng nhìn anh.

“Ba em có một cuộc sống rất tốt, gia đình khá giả, là một người đàn ông thành đạt, giỏi đầu tư. Có điều, ba em có lấy một người vợ sau và sinh được một cô con gái.”

Lam Sơ Niệm chớp mắt, mẹ cô đã qua đời mười bảy năm rồi, ba cô tái hôn cũng không có gì là sai cả, cô gật đầu nói: “Vậy thì em có thể đi gặp ba em.”

*Ừm! Nếu em muốn, ngay bây giờ anh có thể đưa em đến gặp ông ấy. “Lam Thiên Hạo trằm giọng nói.

“Em muốn gặp ông ấy, ngay bây giờ.” Lam Sơ Niệm muốn gặp ba ruột của mình. Ít nhất, cô muốn cho ông biết, cô, người mà năm đó ông ấy tưởng rằng đã không còn trên thế gian này, vẫn còn sống và còn đang có một cuộc sống rât tôt.

Đầu ngón tay của Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, anh thấp giọng đồng ý với cô: “Được, bây giờ anh sẽ đưa em đến đó ngay.”

Lam Sơ Niệm vội vàng vươn tay lên lau nước mắt, khit khit mũi.

Lam Thiên Hạo nắm tay cô bước ra khỏi cửa, trong đầu Lam Sơ Niệm đang tưởng tương hình dáng của mẹ cô, có lẽ cô có thể nhìn ảnh của bà ấy, như vậy cô sẽ biết bà ấy trông như thế nào.

Ở phía trung tâm thành phó, trong một tiểu khu cao cấp có một nhóm biệt thự, biệt thự Y Cảnh Long ở ngay chính giữa, chiếm vị trí rất tốt, tuy rằng không có đãi ngộ của biệt thự đơn nhưng biệt thự lại có khu vườn rộng hơn 100 mét vuông bao quanh, nhìn vào cũng rất hoành tráng.

Xe thể thao của Lam Thiên Hạo dừng trước cửa nhà ông ta. Lam Sơ Niệm đẩy cửa xe bước xuống. Nhìn căn biệt thự xa lạ trước mắt, nước mắt cô lại đong đầy, cô chưa từng nghĩ thân thế của mình lại phức tạp như vậy.

Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô nói: “Em chuẩn bị xong tâm lí chưa?”

Lam Sơ Niệm gật đâu và nói một cách chắc chăn: “Em sẵn sàng rồi.”

Lam Thiên Hạo nhìn về phía chuông cửa, anh bước đến, ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ ấn lên chuông cửa.

Chuông cửa vang lên, không bao lâu sau, từ bên trong truyền đến âm thanh một cô gái: “Anh tìm ai vậy?”

“Tôi tìm Y Cảnh Long tiên sinh.” Lam Thiên Hạo dùng giọng nói trầm thấp, từ tính trả lời.

Sau đó, cô gái vui vẻ lên tiếng: “Anh chờ một chút.”

Lam Sơ Niệm thầm nghĩ, đây chắc là cô con gái do vợ sau của ba sinh ra! Là em gái cùng ba khác mẹ của cô sao?

Chẳng bao lâu sau, xuyên qua cánh cổng sắt sơn son thếp vàng, cô nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất thời trang bước ra, cô ta cũng nhìn xuyên qua cánh cổng, đánh giá khuôn mặt của Lam Thiên Hạo. Ban nãy trong camera cô ta đã nhìn thấy bọn họ rồi.

Cô ta không ngờ rằng, vị khách đến tìm ba cô ta lại là một người đàn ông trẻ, cao to, đẹp trai như vậy.

Lam Sơ Niệm nhìn cô gái đang đi đến mà giật mình, cô cứ ngỡ em gái cùng ba khác mẹ của mình là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng không ngờ cô gái đang đi đến tuổi tác không khác cô là bao, thậm chí trông còn trưởng thành hơn cả cô.

Trong lòng cô bàng hoàng không thôi, đây chẳng lẽ là con gái riêng của người vợ sau của ba? Nếu sau khi ba tái hôn mới sinh, thì lẽ ra không nên lớn như vậy!

Cô gái này được ngăn cách sau cánh cửa, nhìn Lam Thiên Hạo, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và hứng thú: “Anh là ai? Tại sao anh lại đến tìm ba tôï2”

Cô gái này nhìn thấy bên cạnh Lam Thiên Hạo còn có một cô gái trẻ đẹp đang đứng thì lập tức nhíu mày, có lẽ bởi vì người đẹp thì trời sinh đều là kẻ thù, điều này khiến cô ta rất không thích Lam Sơ Niệm xinh đẹp.

Hôm nay Lam Sơ Niệm để mặc mộc ra ngoài, ăn mặc rất đơn giản, không có sự rực rỡ chói mắt như trên sân khấu, vậy nên cô gái này không hề nhận ra cô.

“Tôi tên là Lam Thiên Hạo, hiện tại là chủ tịch của tập đoàn Lam thị. Tôi muốn nói chuyện với ba cô một chút.”

Nói xong, Lam Thiên Hạo lấy hộp danh thiếp mang theo trong túi ra, rút ra một tờ rồi đưa nó cho cô gái bên trong.

Cô gái cầm danh thiếp lên liếc một cái, liền kinh ngạc hô lên một tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ sùng bái cùng ngưỡng mộ.

Đúng lúc này, từ phía sau cô ta, một người đàn ông nho nhã bước tới, trầm giọng quở trách cô ta: “Tư Nhã, con quậy phá gì đấy, sao lại không cho khách vào?”

Lam Sơ Niệm đang đứng bên cạnh Lam Thiên Hạo lập tức lo lắng nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang đi qua. Đây có lẽ chính là ba cô!

Mà Y Cảnh Long đang bước tới, giữa đầu lông mày và ánh mắt của ông quả thực rõ ràng có chút tương đồng với Lam Sơ Niệm, có điều ông chỉ nhìn thoáng qua, chưa hề nhận ra Lam Sơ Niệm.

Đối với ông ta, đứa con đầu lòng của ông đã mát từ lâu, làm sao ông có thể ngờ đến con bé vẫn còn sống mà đứng trước mặt ông chứ?

Y Tư Nhã “vâng” một tiếng xong liền vươn tay mở cánh cửa nhỏ bên hông, ánh mắt có vài phần quyến rũ đùa giỡn anh: “Lam tiên sinh, mời vào!”

Lam Thiên Hạo vươn tay ôm lấy Lam Sơ Niệm, ánh mắt Tư Nhã lập tức nỏi lên vẻ ghen tị, cô ta tò mò hỏi: “Lam tiên sinh, vị bên cạnh anh là ai vậy?”

Lam Sơ Niệm nhìn cô ta, mím môi cười nói: “Tôi tên là Lam Sơ Niệm.”

Y Tư Nhã rất ngạc nhiên, cô ta đã từng nghe đến cái tên này rồi, cô ta nhìn chằm chằm Lam Sơ Niệm quan sát tới lui, rồi ngạc nhiên hỏi: “Lam Sơ Niệm? Cô có phải là thành viên của nhóm nhạc nữ Lam Sơ Niệm đó không?”

Lam Sơ Niệm gật đầu, nghĩ đến việc cô và cô ta có cùng huyết thống, cô cũng rất dịu dàng nói: “Đúng vậy, tôi đã từng là thành viên nhóm nhạc nữ.”

Ánh mắt Y Tư Nhã sắc bén đánh giá Lam Sơ Niệm, nhìn dáng vẻ không trang điểm của cô, cô ta thầm nghĩ, Lam Sơ Niệm hoá ra cũng chỉ có vậy! Còn không đẹp bằng cô tai Y Cảnh Long cũng biết đến Lam Thiên Hạo, là một nhà kinh doanh có tiếng hàng đầu ở thành phó A, trong lòng ông biết rõ điều đó.

Bình luận

Truyện đang đọc