TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Ba chữ “tổng giám đốc” được thốt ra từ miệng Minh Tuệ khiến Dương Quốc Thành đau đến không thở nổi.

Hắn và cô từng là những người ở gần nhau nhất, vậy mà lúc này, cô lại dùng xưng hô xa cách đó để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Như vậy vẫn còn chưa đủ, Minh Tuệ lại thở dài, thần sắc nhợt nhạt có vẻ hơi bối rối: “Xin lỗi vì đã làm phiền giám đốc, tôi…”
“Em quên tên tôi rồi sao?” Dương Quốc Thành nhíu mày: “Đào Minh Tuệ, giả vờ xa cách với tôi, em vui lắm sao?”
Nếu không phải vẫn nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Minh Tuệ khi cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp che giấu cảm xúc, hắn đã tưởng rằng cô thật sự không còn tình cảm với mình.

Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của người đang nằm trên giường.
“Tôi vẫn nhớ rất rõ, em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi, nhưng sau đó lại thất hứa.

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không đoán được em muốn thứ gì… Rốt cuộc tôi phải làm thế nào em mới vừa lòng đây?”
Một Dương Quốc Thành chán nản, tuyệt vọng, đau khổ và xa lạ như vậy, là người mà Minh Tuệ chưa từng gặp.

Cô luôn nghĩ, lạnh lùng ngạo mạn, khinh thường tất thảy mới chính là hắn, là Dương Quốc Thành mà cô biết.
Nước mắt mặn chát không thể ức chế từ hốc mắt cô trào ra.

Bàn tay run rẩy nắm chặt tấm chăn mỏng trắng tinh.
Minh Tuệ cắn môi, hơi nghẹn ngào: “Là em không đoán được anh nghĩ gì mới đúng.

Anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng lại quyết định kết hôn với Hà Thu Hoài.


Anh nói xem, làm sao em có thể tin tưởng tình yêu anh dành cho em là thật đây? Em lấy cái gì ra để tin rằng, người đàn ông vừa trở thành chồng người khác, thực sự yêu em?”
Càng nói, cô lại càng thấy ấm ức, tủi thân.

Những cảm xúc tiêu cực bao vây cõi lòng trống vắng, cô nức nở: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi… Tình yêu quan trọng hay hôn nhân quan trọng? Luôn miệng nói yêu một người là anh, kết hôn và ở bên một người khác cũng là anh… Em không hiểu, cũng không muốn hiểu… Tại sao trái tim của anh hướng về phía em, mà anh lại…”
Cô không nói tiếp, vì tiếng nức nở nghẹn ngào đã che lấp những điều định nói.

Nhưng chỉ nói đến đây cũng đủ rồi, Dương Quốc Thành đã hiểu ý của cô.

Hắn hơi cúi đầu, trầm ngâm.
Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng khóc khe khẽ của Minh Tuệ.

Lát sau, Dương Quốc Thành mới ngẩng đầu lên, luống cuống dùng tay áo lau đi nước mắt vương trên hàng mi của cô.
“Đừng khóc nữa, tôi đã hiểu rồi, là lỗi của tôi.” Hắn thở hắt ra một hơi: “tình yêu và hôn nhân đều quan trọng như nhau.

Nếu yêu một người, đương nhiên là sẽ muốn kết hôn với người đó.

Tình yêu không có hôn nhân, hay hôn nhân không tình yêu, đều là biểu hiện vô trách nhiệm.”
Một đạo lý vô cùng đơn giản, mà đến tận bây giờ Dương Quốc Thành mới hiểu.

Có lẽ vì hắn là kết quả của những cuộc tình sai trái, từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương, nên trong chuyện tình cảm, hắn luôn luôn chậm hiểu.
Hắn cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Minh Tuệ, siết chặt trong lòng bàn tay của mình: “Bây giờ tôi mới nhận ra, vẫn chưa tính là quá muộn đúng không?”
“Anh… Em…” Minh Tuệ hơi ngập ngừng.
Bây giờ hắn mới hiểu ra ý nghĩa của hôn nhân và tình yêu, nhưng hắn đã kết hôn với Hà Thu Hoài, đây là sự thật không thể thay đổi được.

Hiểu ra vào lúc này, ngoài khiến hắn tự dằn vặt chính mình, còn có ý nghĩa gì không chứ?
“Tôi thừa nhận bản thân đã làm sai, đương nhiên sẽ tự mình sửa chữa sai lầm.” Đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn Minh Tuệ: “Em có thể đợi tôi không? Nhất định, tôi sẽ cho em một câu trả lời hợp lý.”
Đôi mắt nâu của Minh Tuệ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô gật nhẹ đầu, cho hắn một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Thời gian xa cách, cả cô lẫn hắn đều đau lòng.

Tình yêu không dễ mất đi, càng không dễ quên lãng.

Nếu hắn đã nhận ra sai lầm của bản thân, cô không ngại chờ đợi hắn thêm một thời gian nữa.
Để hắn giải quyết hết những sai lầm từng có.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không biết từ lúc nào, cảm giác ái muội đã vờn quanh hai người.


Dương Quốc Thành nghiêng đầu, ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Minh Tuệ.

Minh Tuệ cũng khẽ khàng nhắm mắt, trên đôi má xuất hiện màu đỏ khả nghi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí màu hồng phấn.
“Bố mẹ đang làm gì vậy… ưm ưm… Sao anh Gấu lại bịt miệng em?” Giọng nói non nớt của bé gái, không cần quay ra cũng biết chính là con gái cưng của hai người.
Minh Tuệ và Dương Quốc Thành đồng thời giật bắn mình, quay sang.

Cậu con trai mặt không cảm xúc đang dùng cả hai tay bịt miệng em gái, không cho em gái lên tiếng nữa.

Bé gái dùng cả hai tay để bưng bát cháo nóng, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh trai kháng nghị.
Bé trai nghiêng đầu nháy mắt: “Bố mẹ có thể tiếp tục, bọn con xem như chưa nhìn thấy gì.”
Hai người lớn dở khóc dở cười, đã bị hai con bắt gặp, làm sao có thể tiếp tục được chứ.

Dương Quốc Thành rất tự nhiên đưa tay đón lấy bát cháo từ tay của con gái.
“Nếu không định tiếp tục thì mẹ mau ăn cháo đi cho nóng.

Đây là lần đầu tiên con vào bếp đấy, mẹ đừng có chê.” Bé trai trưng ra bản mặt than quen thuộc, nhưng rõ ràng trong mắt có tia sáng mong chờ.
Minh Tuệ gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn con.”
“Cháo rất thơm, thơm vô cùng.” Bé gái chớp chớp đôi mắt tròn, nhoẻn miệng cười: “Con năn nỉ nãy giờ mà anh Gấu không cho đụng vào luôn đấy.”
Bé trai cau mày, lắc đầu: “Gấu bông không được đụng vào.

Đây là cháo anh nấu riêng cho mẹ, nếu em muốn ăn thì ngoan ngoãn dưỡng bệnh, bao giờ khỏi anh sẽ nấu cho ăn.”
“Người ta muốn ăn bây giờ cơ! Người ta còn muốn anh đút cho ăn nữa!” Bé gái ôm lấy cánh tay anh trai, nũng nịu lắc lắc.
Bàn tay của Dương Quốc Thành hơi khựng lại.

Hắn đang cầm một thìa cháo, kề sát miệng Minh Tuệ.


Ngu ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra, con gái đang cố tình cười nhạo bố mẹ đút cho nhau ăn.
Bé trai lại rất ra dáng một người anh, cau mày nghiêm mặt: “Không cho, không đút, em có làm nũng nhiều hơn cũng vậy thôi.”
Minh Tuệ chỉ bị dính mưa nên cảm lạnh, cộng thêm kiệt sức vì đi bộ loanh quanh cả tiếng đồng hồ trong rừng, nên mới ngất đi.

Nghỉ ngơi thêm một lúc là không có gì đáng ngại.
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại, xác định sức khỏe cô đã hồi phục bình thường, Dương Quốc Thành cũng cho người đưa cô trở về.

Còn hắn, từ sớm đã lên máy bay, đi tới một vùng đất xa xôi, với lời hứa hẹn sẽ quay về giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây.
“Em ở nhà chú ý giữ gìn sức khỏe, đợi tôi trở về…” Minh Tuệ đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn cuối cùng Dương Quốc Thành gửi đến trước khi lên máy bay.
Khóe môi cô không tự chủ được nhếch lên một độ cung vừa phải.

Tâm tình tốt tới mức không khí xung quanh cũng có chút hương vị ngọt ngào.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên liên tục.

Cô rướn người, nhìn qua mắt mèo.

Bên ngoài là một cô gái trẻ, tóc cắt ngắn, mặc chiếc váy trông như đồng phục học sinh, chớp chớp đôi mắt nhìn vào cánh cửa.

Cạnh chân cô gái đó, có một chiếc valy màu hồng dán đầy sticker hoạt hình..


Bình luận

Truyện đang đọc