TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

"Xuống xe thôi. Hiển Thuần Cừ đá"

"À?" Hứa Mộ Nhan không hiểu gì, không phải vừa mới lên xe không lâu sao?

"Chúng ta đã đến nơi."

"Đến?" Ánh mắt cô nhìn xuyên qua kính, xem cảnh vật ngoài cửa xe.

Đèn đường chiếu xuống ánh sáng màu da cam, lúc này Hứa Mộ Nhan mới phát hiện ra xe của bọn họ đang dừng lại trước một cái hẻm nhỏ dường như không nhìn thấy tận cùng của nó. Hẻm nhỏ hẹp dài, quanh co khúc khuỷu, hai bên ngõ hẻm đều là những ngôi nhà thấp, cổ xưa, nhà cửa đều mang đậm kiến trúc kiểu xưa của miền Nam. Mặc dù cảm giác rất cũ kỷ nhưng trên đường vô cùng sạch sẽ, giương mắt lên nhìn thì cũng không khó để phát hiện xung quanh đều là các nhà cao tầng rất cao nổi lên, cường thế bức người, so sánh với nơi dưới thấp này thì giống như đang trốn trong ảo ảnh, là một góc nhỏ bị người ta quên lãng, cũng giống như người già bị cuộc sống của tuổi trẻ ở thành thị lãng quên...

Hôm nay Hứa Mộ Nhan vừa tan tầm, chuẩn bị đi bộ về nhà thì Bùi Lạp Minh gọi điện cho cô, nói là để cảm ơn lần này cô đã giúp một tay nên quyết định mời cô đi ăn cơm tối. Một khắc khép lại điện thoại kia, tim của cô xẹt qua một dòng nước ấm khó nói lên lời, đây là lần đầu tiên anh không nói chuyện lạnh nhạt với cô...

Trước khi xuống xe, ánh mắt cô giống như mơ hồ nhìn thấy khóe miệng anh hàm chứa một nụ cười.

Theo đuôi Bùi Lạp Minh đi vào hẻm nhỏ một đoạn dài, mắt Hứa Mộ Nhan vẫn bị thiết kế nhà cũ kỷ nhưng lại giàu trí sáng tạo ở hai bên hẻm cũ hấp dẫn. Bề rộng của nó khác với bề rộng của ngõ hẻm Thành Đô trứ danh, ngoài nó nhỏ hẹp hơn rất nhiều, nó còn là những thứ không có hoạch định, dựa vào chủ nhà, chủ quán tự động đổi mới và sáng tạo, tạo ra kết quả. Từng dãy phòng cũ nảy sinh cái mới sau đó kết hợp với các loại sắc thái còn có chút ý tưởng thiết kế nhỏ đột phát, cho nên tạo thành phong cách và diện mạo khác biệt, có một loại vẻ đẹp đặc biệt. Ở thành phố này lâu như vậy, sao cô chưa bao giờ biết có một chỗ như thế này đây?

"Ngỏ hẻm này thật đặc biệt, sao trước kia mình không biết nhỉ?" Đi sau bóng lưng cao lớn cô tự lẩm bẩm.

Bóng dáng thẳng tắp trước mặt không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp lại rõ ràng truyền vào tai cô, "Điểm này cũng không có gì lạ, nhiều người vì nhiều loại lý do và mục đích khác nhau, mỗi ngày bận rộn như con thoi ở thành phố này, chạy ngược xuôi trên đường lớn trừ lúc dừng lại vì đèn xanh đèn đỏ, khi ấy tầm mắt lại chuyên chú vào xe lui tới phía trước, bao nhiêu người sẽ thật sự chú ý tới những nơi ẩn trong góc nhỏ trong thành phố này đây?"

Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan không khỏi dừng bước lại, đôi mắt giống như tự động nhấn nút điều chỉnh tiêu điểm vào bóng lưng phía trước, trong ngõ hẻm lác đác lơ thơ người đi đường chỉ một thoáng trở nên hơn mơ hồ, trong tầm mắt của cô chỉ có bóng lưng thẳng tắp bị ánh sáng màu cam yếu ớt chiếu rọi lên, bóng lưng đó đột nhiên làm cô có chút kinh ngạc.

Vào thời khắc bóng lưng của anh xem ra rất cơ trí và cảm tính......



"Sao vậy?" Ý thức được cô dừng lại, Bùi Lạp Minh xoay người lại hỏi.

"À, không có gì." Ngay sau đó cô nặn ra nụ cười với ý đồ muốn che giấu kinh ngạc của mình, "Chỉ là đột nhiên tôi tò mò sao anh lại phát hiện ra chỗ này?"

"Có nghe qua một câu nói chưa, rượu ngon không sợ ngõ hẻm sâu?" Anh xoay người tiếp tục bước chân, không chút nghĩ ngợi nói.

Hay cho một câu rượu ngon không sợ ngõ hẻm sâu, cô thích!

Bùi Lạp Minh dẫn nàng quẹo trái, quẹo phải, quẹo phải nữa rồi quẹo trái, cuối cùng dừng trước một cánh cửa tràn đầy hương vị Hàn Quốc và kéo cửa ra.

Cánh cửa không cao lắm, thân hình cao lớn làm anh phải hơi khom lưng, cúi đầu đi vào, Hứa Mộ Nhan đi theo anh bước vào nhà hàng đồ nướng này. Không ngờ khách rất đông, mà chiếm phần lớn là công nhân viên chức đều giống như Bùi Lạp Minh mặc tây trang đeo caravat đi làm, nhưng trên mặt bọn họ lại không nhìn thấy sự nghiêm chỉnh, thay vào đó là gương mặt an tâm, tựa như buông được cà vạt trên cổ bọn họ ra, thì có một loại giải thoát ngắn ngủi...

Bình luận

Truyện đang đọc