TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê đứng một bên thấy màn kịch ly kỳ nhưng hiệu quả chỉ tương đương giết gà bằng dao mổ trâu của Lâm Gia Nghi, rốt cuộc làm cho trên dưới cả nhà họ Quân nháo nhác tán loạn, trong lòng không khỏi buồn cười, đồng thời thầm khen người đàn bà này thật đúng là biết cách gây chuyện.

Kỹ năng diễn xuất thiên tài này có thể sánh với giải Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chứ không phải dạng vừa.

Lâm Gia Nghi từ nãy đến giờ vẫn luôn la hét nhức cả đầu, còn bà Kim Hồng ngồi một bên nóng ruột như kiến bò chảo nóng.

Quân Nhật Đình cau mày quan sát Lâm Gia Nghi mấy lần, thấy dáng vẻ đầy đau đớn của cô, không giống như giả vờ, liền sai người làm thủ tục nằm viện cho cô.

Chờ hết thảy đều sắp xếp thỏa đáng, lúc này hắn mới quay sang nói với Lâm Gia Nghi, "Vậy em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lâm Gia Nghi thấy Quân Nhật Đình quan tâm cô, trong lòng mừng không kể xiết.

Ai ngờ, Quân Nhật Đình chỉ trong chớp mắt tiếp theo liền xoay đầu sang nói với Hứa Thanh Khê, "Đi thôi, tôi đưa cô trở về nhà trước.

Lát nữa sai người làm đến chăm sóc cô ấy được rồi."
Hứa Thanh Khê gật đầu, nhìn vợ chồng Quân Thanh đang sốt sắng vây quanh Lâm Gia Nghi ân cần hỏi han, dù gì bọn họ cũng không chào đón mình, không cần thiết phải tự khiến mình cảm thấy lạc lõng trong không khí người một nhà của gia đình họ.

Hai người sóng vai đi ra.

Lâm Gia Nghi mặc dù vẫn luôn kêu nhức đầu, nhưng mà vẫn lặng lẽ chú ý nhất cử nhất động của vợ chồng bọn họ bên này, thấy hai người không nói không rằng rời đi như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.


Tại sao? Tại sao anh Nhật Đình không ở lại chứ?
Hắn không phải rất lo lắng cho cô sao?
Mới vừa nãy còn băng bó vết thương cho cô cơ mà.

Lâm Gia Nghi giận đến nỗi run rẩy cả người, nhưng bóng dáng hai người đã sớm không còn trong phòng bệnh, lại không thể nói những chuyện này với bà Kim Hồng, đành âm thầm tức tối trong lòng.

Một buổi tối bao nhiêu biến cố từ trên trời rơi xuống, trên mặt Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình đều nhuốm vẻ mệt mỏi.

Đến khi vào trong nhà, cởi áo khoác xong, Hứa Thanh Khê mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút.

Quân Nhật Đình vừa giúp cô mắc áo khoác lên giá treo quần áo, vừa dặn dò cô."Nghỉ ngơi đi cho khỏe."
Hứa Thanh Khê hiện giờ hai mí mắt đang díp chặt lại, cũng chẳng còn sức lực nói chuyện gì nữa, chi đơn giản gật đầu một cái với hắn.

Phòng ngủ chính mặc dù đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng Hứa Thanh Khê cũng không quá mức muốn vào đó ngủ, dứt khoát đi thẳng qua phòng dành cho khách.

Cô vừa ngủ không bao lâu, nên cũng mơ màng cảm giác được phần giường bên cạnh hơi lún xuống.

Một cánh tay mạnh mẽ vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp vấn vít khiến cho cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hứa Thanh Khê rúc sâu hơn trong ngực hắn một cái, rất nhanh liền ngủ say.

Hai người đã dây dưa chiến tranh lạnh kéo dài một thời gian như vậy, đêm nay dường như lại quay trở về sống yên ổn vô sự với nhau.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình vừa mới thức dậy, ông Hai Phong liền sai người đến gọi hai người bọn họ sang nhà chính ăn điểm tâm.

Làm sao dám để ông cụ chờ lâu.

Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình vội vội vàng vàng rửa mặt, sau đó liền cùng nhau đi sang nhà chính chỗ ông Hai Phong bên kia.

Nhà chính chỗ ông Hai Phong ở là kiểu nhà truyền thống cổ kính ba gian hai chái, xây dựng hoàn toàn bằng gỗ lim đen nhánh có tuổi đời hàng trăm năm, đặc biệt cột kèo gác mái trong nhà đều không sử dụng một cái đinh nào, đồ dùng trong nhà cũng đều là đồ cổ truyền thống mang đậm phong cách nhà nho trí thức thời phong kiến, trên vách tường treo tranh tứ bình mai lan trúc cúc cùng một chút sách vở thư pháp cổ truyền, gần đó còn bày một thư án, trên đó có một bức thư pháp viết dở còn chưa khô vết mực, thoạt nhìn đơn giản song lại hết sức nhã trí.

Lúc Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình đến nơi, ông Hai Phong đã ngồi sẵn ở phòng ăn, trong tay còn cầm một tờ báo.

Nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào.

Ông Hai Phong vô cùng vui vẻ, ngoắc ngoắc tay về phía Hứa Thanh Khê, "Thanh Tuệ, đến đây với ông! Đến ngồi bên cạnh ông nội này."
Dáng điệu kia của ông cụ chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con.

Ông cụ khoan dung từ ái, giọng nói cũng hết sức ôn hòa.


Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với Hứa Thanh Khê như vậy từ khi cô bước chân vào nhà họ Quân, bởi vậy trong lòng cũng có chút e dè ngượng ngập.

Cô ngẩng đầu nhìn Quân Nhật Đình một cái, thấy hắn không có biểu cảm gì, liền khéo léo đến ngồi bên cạnh ông Hai Phong.

Bên cạnh, người giúp việc đã bắt đầu bày cơm.

Ông Hai Phong kéo tay Hứa Thanh Khê nói, "Chuyện đêm qua, ông đã nghe người giúp việc nói, con không có gì đáng trách hết.

Con là một đứa bé ngoan."
Ông cụ nói xong liền vỗ vỗ lên tay Hứa Thanh Khê, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thương yêu.

Hứa Thanh Khê không ngờ ông cụ gọi bọn họ tới ăn điểm tâm lại là để an ủi cô, liền cười cười, "Ông nội yên tâm đi, con sẽ không để ở trong lòng đâu."
Nghe cô nói cười tự nhiên, biểu cảm trên mặt cũng không giống như giả vờ.

Ông Hai Phong càng thêm vui vẻ, trong lòng càng hết sức hài lòng với Hứa Thanh Khê, "Được rồi được rồi, ăn cơm thôi! Thích ăn gì thì ăn nhiều một chút nhé."
Hứa Thanh Khê đưa mắt nhìn bàn ăn, phát hiện đầy bàn đều là những món ăn cô thích, trong lòng càng cảm kích sự quan tâm của ông Hai Phong.

"Con mời ông nội dùng cơm."
Bánh ít đi bánh quy lại, Hứa Thanh Khê cũng đưa tay gắp thức ăn cho ông Hai Phong, "Đây là bánh chưng, vị rất vừa miệng, hơn nữa còn mềm tan trong miệng, ông nội nếm thử một chút đi."
Thấy Hứa Thanh Khê tỏ ra hiểu chuyện, nụ cười trên cái miệng móm mém của ông Hai Phong càng nở to hết cỡ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê cũng tỏ ra thương yêu cưng chìu.

Quân Nhật Đình chỉ ngồi một bên lẳng lặng nhìn, trên bàn cơm tràn đầy không khí vui vẻ hòa thuận.

Từ trước đến giờ hắn vốn lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc, lúc này khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.

...!
"Ông nội, công ty còn có một số việc phải giải quyết, con xin phép đi trước ạ."
Ăn sáng cũng lưng lưng dạ, Quân Nhật Đình đứng lên nói lễ phép, từ nãy đến giờ, trợ lý đã gửi đến mấy tin tức quan trọng cho hắn rồi.

Bên cạnh người giúp việc liền tự giác lấy áo khoác tới cho hắn.

Quân Nhật Đình đang định đưa tay nhận, liền bị ông Hai Phong gọi giật lại, "Đứng lại! Suốt ngày công ty, công ty một ngày không có con cũng không đóng cửa được.

Cả đêm náo loạn, vất vả lắm mới trở về được, sao con không đưa Thanh Tuệ đi dạo một chút cho khuây khỏa? Nào có làm ai làm chồng như vậy chứ?”
Ông Hai Phong mặt mày giận dữ, một tay còn kéo kéo Hứa Thanh Khê như muốn kêu oan giùm cháu dâu.

Quân Nhật Đình đang định giải thích vài câu, liền bị ông Hai Phong giơ tay lên cắt ngang, "Được rồi được rồi, nhiệm vụ của con hôm nay, chính là đưa Thanh Tuệ đi dạo khắp nơi một chút, ông không cho phép con đến công ty."
Ông Hai Phong vừa nói, vừa len lén nháy mắt với Hứa Thanh Khê một cái.


Hứa Thanh Khê trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ đến Quân Nhật Đình có lẽ thật sự bận rộn công việc, có nói vẻ quan tâm, “Tôi không sao, anh cứ đi làm đi."
Mặc dù ông nội vì muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không muốn vì mình mà làm trễ nải công việc của Quân Nhật Đình.

"Vậy thì đi dạo một chút cũng được!" Quân Nhật Đình vừa khoác áo khoác vào vừa nói.

"Ơ…?" Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc, nhưng mà dưới ánh mắt khích lệ của ông nội, cô vẫn theo sau Quân Nhật Đình cùng ra khỏi nhà.

Đến khi đi ra ngoài rồi, cô lại có chút lúng túng.

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thanh Khê chưa bao giờ đi dạo phố cùng đàn ông cả.

Về phần Quân Nhật Đình, dáng vẻ lạnh như băng của hắn thoạt nhìn cũng không giống như có kinh nghiệm cho lắm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết phải đi đâu bây giờ.

Vẫn là Quân Nhật Đình mở miệng trước, "Lên xe trước đã!"
Quả nhiên xe chạy được một lúc, Quân Nhật Đình liền hỏi cô, "Chúng ta lát nữa đi đâu đây? Cô tự chọn đi!" Đây là muốn đổ vấn đề nan giải sang cho cô.

“Tôi cũng không biết nữa!" Hứa Thanh Khê có chút bất đắc dĩ nói.

Quân Nhật Đình nghe vậy kinh ngạc nhìn cô một cái, “Trước khi tôi trở về nước, không phải đời sống về đêm của cô rất phong phú sao?"
Hứa Thanh Khê bị hắn kê một câu nói nghẹn họng không biết nói cái gì cho phải, trước kia là Hứa Thanh Tuệ thật, có được hay không?
Hồi lâu cô mới nói đại một câu, "Vậy nếu không chúng ta đến trung tâm thương mại đi dạo đi, anh thấy thế nào?"
Chuyện đi dạo trung tâm thương mại này, thật đúng là không hề tồn tại trong từ điển của Quân Nhật Đình.

Thường ngày hắn muốn cái gì, trợ lý liền chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đó, nên hoàn toàn không có khái niệm đi mua sắm, ánh mắt hắn liền nhìn thẳng Hứa Thanh Khê với vẻ thăm dò.

Quân Nhật Đình nghiêng đầu một cái, chậm chạp trả lời một chữ gọn lỏn, " Ừ."
Hoàn toàn là dáng vẻ cô muốn làm gì thì làm.

Hứa Thanh Khê, "...".


Bình luận

Truyện đang đọc