TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quân Nhật Đình phát hiện không đúng, đang muốn giao USB ra thì ngừng lại.

Thiên Lang thấy thế thì nheo cặp mắt nguy hiểm lại.

"Sao nào? Anh Quân đây muốn đổi ý phỏng?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhếch miệng, liếc mắt nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói: "Không phải mày mới là người đổi ý sao?"
Dứt lời, khi Thiên Lang còn không chưa kịp phản ứng thì anh cong tay thành trảo công kích vào cổ của Thiên Hồ.

Vốn Thiên Hồ còn đang giả vờ yếu đuối nhưng cảm nhận được nguy hiểm thì vội quay đầu tránh khỏi đón đánh bất ngờ của Quân Nhật Đình, đồng thời sắc mặt hơi run lên, ra tay với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình đã có đề phòng từ trước, xoay người một cái né tránh đòn tấn công của Thiên Hồ, đồng thời quay đầu lại đá một cái vào bụng Thiên Hồ.

Thiên Hồ hoàn toàn không nghĩ tới một tổng giám đốc hàng ngày ngồi văn phòng sẽ có võ nên hoàn toàn không nghiêm túc, không ngờ suýt chút nữa là khiến ả ta mất mạng.

Bởi vì một đạp đó của Quân Nhật Đình dùng sức rất ác, Thiên Hồ ngã xuống đất, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều lệch vị trí, đau đến hai mắt ả ta biến thành màu đen.

Biến đổi bất ngờ khiến cho Thiên Lang hơi sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng lại, lập tức chạy tới đỡ Thiên Hồ.

"Không có sao chứ?"
Gã ta vừa hỏi vừa cảnh giác nhìn Quân Nhật Đình.

"Không sao, người này là người luyện võ!"
Mặc dù Thiên Hồ rất đau nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng.


Ả ta được Thiên Lang đỡ dậy, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.

Thiên Lang nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: "Người luyện võ thì sao chứ, song quyền nan địch tứ thủ."
Gã ta nói xong thì nhào thẳng qua chỗ Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình đã chuẩn bị từ trước, lập tức tránh khỏi ngón đòn đó.

Thiên Hồ thấy Thiên Lang lên thì cũng cắn răng lên theo.

Bọn họ cho là hai người bọn họ đều có kinh nghiệm tác chiến cực dày, chuyện bắt được Quân Nhật Đình chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng sự thật lại là khiến người ta rất bất ngờ.

Bọn họ không chỉ không bắt được Quân Nhật Đình mà ngược lại còn bị Quân Nhật Đình đánh bại từng người, đối phó rất thành thạo điêu luyện.

Khi đánh bại hai người rồi Quân Nhật Đình lấy điện thoại ra gọi cho Hà Văn Tuấn.

"Hà Văn Tuấn!"
Hà Văn Tuấn vốn đang chờ Quân Nhật Đình gọi, giờ nghe được giọng của anh thì trả lời ngay: "Tổng giám đốc, tôi đây."
"Cậu lập tức dẫn người tới, bên này là cạm bẫy, mợ chủ không có ở đây."
Thiên Lang và Thiên Hồ thấy anh gọi người thì trên mặt lóe lên vẻ giận dữ.

Đúng là quá coi thường bọn họ.

Hai người lại đánh tới nữa, Quân Nhật Đình vừa đỡ đòn vừa ra lệnh cho Hà Văn Tuấn.

"Bây giờ cậu kêu Mạc Ly dẫn người tới canh giữ từng nhà ga cho tôi."
Hà Văn Tuấn cũng nghe được động tĩnh bên phía Quân Nhật Đình nên cũng không dám nói nhiều lời, vâng một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau khi Quân Nhật Đình cúp điện thoại thì bắt đầu tập trung đối phó với Thiên Lang và Thiên Hồ.

...!
Cùng lúc đó ở bên này, sau khi Hứa Thanh Khê cúp điện thoại thì cô vẫn chờ người của Hứa Hải Minh tới đón cô.

Cuối cùng khi chạng vạng tối thì người đến, cô lập tức đi theo bọn họ.

Còn chưa lên xe thì cô đã thấy Hứa Hải Minh ngồi ở phía sau, sắc mặt âm trầm, còn có chút sốt ruột, là dáng vẻ mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Ngẫm lại thì cũng đúng, Hứa Thanh Tuệ là đứa con gái mà ông ấy thương nhất, bây giờ xảy ra chuyện thì hỏi sao ông ấy không nóng nảy.

Cô cố nén chua xót trong lòng, ngồi lên xe.

Sau đó xe khởi động, Hứa Thanh Tuệ nhìn cảnh đường phố không ngừng lui lại, không nhịn được dò hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Thật ra điều cô muốn hỏi là tin tức liên quan tới Quân Nhật Đình, nhưng cô sợ Hứa Hải Minh nhận ra cái gì đó nên chỉ đành nhịn xuống.

Hứa Hải Minh lạnh lùng lườm cô ta một chút, lạnh lùng nói: "Đến lúc đó con sẽ biết."
Nói xong thì ông ấy không để ý tới Hứa Thanh Tuệ nữa, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.


Hứa Thanh Tuệ thấy thế thì trong lòng rất nôn nóng nhưng cô cũng biết không thể hỏi nữa, chỉ đành mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mười mấy phút sau, bọn họ đến nhà ga.

"Xuống xe!"
Hứa Hải Minh mở mắt ra, lạnh giọng dặn dò, sau đó mở cửa xuống xe.

Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy vậy thì lập tức đuổi theo.

Sau đó Hứa Hải Minh dẫn cô đi vào trong nhà ga.

Mặc dù lúc này đã là đêm khuya nhưng bên trong nhà ga vẫn có không ít người chờ đón xe.

Mấy người bọn họ xuất hiện khiến cho không ít người chú ý tới, trong đó có Thiên Sát và Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy cha mình thì trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, mà Thiên Sát bên cạnh cô ta thì lại trưng ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Bởi vì hắn ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê giống Hứa Thanh Tuệ như đúc.

Tuy nhiên cho dù là như vậy thì hắn ta cũng không quên uy hiếp Hứa Thanh Tuệ.

"Không được kêu, nếu không đừng trách sao súng của tôi lại cướp cò!”
Chỉ thấy cánh tay để sát bên hông Hứa Thanh Tuệ của hắn ta lộ ra một cây súng đen sì.

Cũng bởi vì cây súng này nên Hứa Thanh Tuệ mới luôn giữ im lặng.

Nhưng mà mấy người Hứa Hải Minh cũng không biết chuyện này.

Khi hai người đi vào phòng chờ, vốn Hứa Thanh Khê tưởng rằng bọn họ sẽ tụ tập lại với Quân Nhật Đình nhưng khi đến đây, đừng nói là Quân Nhật Đình mà ngay cả người bên cạnh Quân Nhật Đình cô cũng không thấy.

Trong lúc nhất thời, trong lòng cô rất khó hiểu.

"Không phải nói là hợp tác với Quân Nhật Đình sao? Sao không thấy người của anh ấy?"
Hứa Hải Minh nhìn cô ta một cái, không biết có phải là vì muốn trấn an cô hay không mà ông ấy nói: "Bố với cậu ta chia ra hành động, lát nữa cậu ta sẽ đến."
Nói xong, ông ấy không để ý tới Hứa Thanh Khê nữa mà tiếp tục đi tới chỗ ông ấy và người áo đen đã hẹn trước.

Chỉ thấy người áo đen đã đứng chờ sẵn ở đó.

"Người đâu?"
Ông ấy đi qua hỏi thăm.

Hứa Thanh Khê theo sau lưng ông ấy, hiếu kì dò xét những người áo đen này, trực giác nói cho cô biết những người này rất nguy hiểm.

Cho nên cô không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng sau lưng Hứa Hải Minh.

"Ở bên kia, số bảy đang theo dõi."
Người áo đen liếc mắt nhìn Hứa Thanh Tuệ, đáp.

Hứa Hải Minh nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy chỗ Thiên Sát đứng, tuy nhiên vì thân hình Thiên Sát cao lớn nên bóng dáng của Hứa Thanh Tuệ hoàn toàn bị hắn ta che mất.


"Ra tay đi."
Ông ấy đã hết kiên nhẫn, muốn lập tức cứu Hứa Thanh Tuệ ra.

Người áo đen không có phản bác, bên phía ông chủ cũng muốn họ nhanh chóng cứu người.

Khi bọn họ âm thầm tạo thành vòng vây tới gần Thiên Sát thì Thiên Sát đã nhạy cảm phát hiện được hơi thở chèn ép ở bốn phía.

Tin tưởng cảm giác đến từ kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, hắn ta quyết định phải rời khỏi đây ngay.

"Đi theo tôi!"
Hắn ta nói xong thì kéo Hứa Thanh Tuệ, muốn đi ra khỏi nhà ga.

Hứa Thanh Tuệ sốt ruột, đang nghĩ nên tự cứu như thế nào, phải làm sao để cho bố phát hiện cô ta thì đám người vốn đang tới gần nghĩ cách cứu cô ta lập tức ra tay.

Bọn họ nhanh chóng chạy lên chặn đường Thiên Sát.

Thiên Sát nhìn thấy những người này thì sắc mặt lập tức thay đổi, nắm Hứa Thanh Tuệ, muốn chạy trốn qua một hướng khác nhưng bên đó cũng có người vây quanh.

Hắn ta nhìn thấy tình cảnh như vậy thì hốc mắt hơi đỏ lên.

"Ra tay!"
Hắn ta cắn răng hô, sau lưng những người áo đen đó liền xuất hiện rất nhiều người đàn ông to cao.

Sắc mặt bọn họ dữ tợn, lao thẳng tới chỗ đám người áo đen.

"A, đánh nhau..."
"Cứu mạng..."
Hai phe đánh nhau, làm cho không ít dân chúng bình thường sợ hãi.

Bọn họ ôm đầu chạy toán loạn bốn phía.

Thiên Sát vốn muốn mượn đợt hỗn loạn này mà rời đi nhưng không ngờ người tới cứu viện vượt ra khỏi dự tính của hắn ta.

Trước mặt hắn ta lại xuất hiện người áo đen.

Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy quần áo của những người này thì liền nhận ra thân phận của bọn họ, cô ta mừng thầm trong lòng.

Là người đàn em của người đó, người đó vẫn còn quan tâm tới mình!.


Bình luận

Truyện đang đọc