TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Hải Minh cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên của Hứa Thanh Khê, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng.

"Còn ngây ra đó làm gì mà không mau ngồi xuống, chẳng lẽ mày muốn tao mời mày à?" Ông ta tức giận mở miệng, Hứa Thanh Khê hoàn hồn, mày nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Xem ra yêu cầu lần này của Hứa Hải Minh không nhỏ.

"Nghe nói mày thích ăn những món này, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi." Hứa Hải Minh thấy cô ngồi xuống mới lên tiếng lần nữa.

Hứa Thanh Khê lại không có bất kỳ gì động tác gì: "Nói chuyện trước đi, không thì tôi sợ là tôi không thấy ngon miệng."
Hứa Hải Minh híp mắt nhìn cô, ông ta không đoán được ý nghĩ trong lòng cô.

Ông ta cũng không bắt buộc mà rót cho mình một ly rượu cười nói: "Tao nghe nói Quân Nhật Đình đã đi công tác rồi?"
Hứa Thanh Khê nhíu lông mày, trong mắt chợt lóe lên ngạc nhiên và suy nghĩ sâu xa.

Bởi vì Quân Nhật Đình đi công tác là quyết định tạm thời, người biết cũng không nhiều, nhưng Hứa Hải Minh lại biết...!
"Vâng, vừa ra khỏi nhà."
Cô rủ mắt xuống trả lời, nhưng không nói nhiều thêm một chữ.

Tất nhiên Hứa Hải Minh nhận ra cô đang đề phòng, ông ta cũng không để ý mà tiếp tục hỏi: "Đi công tác bao lâu? Đi vì chuyện gì, mày có biết không?"
Hứa Thanh Khê lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta đáp lại: "Anh ấy không nói với tôi, tôi cũng không rõ lắm, ông có cần tôi hỏi giúp ông không?"
Cô nói xong đã làm bộ lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại.


"Không cần, tao chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Làm sao Hứa Hải Minh có thể để cô gọi điện thoại thật được, ông ta cười qua loa nói: "Được, tao hết chuyện rồi, ăn cơm đi."
Theo như lời ông ta vừa nói, Hứa Thanh Khê giật mình.

Mới thế đã hết chuyện à?
Cô nghi ngờ không thôi dò xét Hứa Hải Minh.

Hứa Hải Minh nhận ra ánh mắt của cô, ông ta biết cô đang nghi ngờ điều gì, nhưng không nói gì vẫn tự mình ăn cơm.

Hứa Thanh Khê nhìn hồi lâu, cô thấy Hứa Hải Minh thật sự không có chuyện muốn nói, lúc này cô mới chần chờ cầm chén lên ăn cơm, nhưng trong lòng không ngừng nghi ngờ.

Cảm giác hôm nay Hứa Hải Minh rất kỳ lạ làm cô rất không quen.

Nhưng không yêu cầu cô làm gì, cô vẫn nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao thế này cũng không làm cô khó xử.

Cô yên tâm ăn cơm, sau đó nghĩ đến mẹ mới không nhịn được hỏi thăm.

"Mấy ngày hôm nay, mẹ tôi ở bệnh viện thế nào?"
Hứa Hải Minh sớm đoán được cô sẽ hỏi thăm, mặc dù giọng điệu không hề tốt đẹp gì nhưng ông ta vẫn cẩn thận trả lời: "Nghe nói khôi phục không tệ lắm, các số liệu đã đạt chỉ tiêu an toàn."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trên mặt cô không che giấu được vui vẻ, cô càng hận không thể đi đến bệnh viện ngay bây giờ.

Nhưng xúc động này đã bị cô đè lại.

Cô chưa quên sự tồn tại của Mạc Ly.

Trong khoảng thời gian này Mạc Ly sẽ ở bên cạnh cô, mặc dù chỉ số an toàn được cải thiện rất nhiều, nhưng rất nhiều chuyện cô làm cũng phải kiêng dè.

Cô lại hỏi một số tình huống của mẹ, sau đó hai người không nói chuyện mà ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Khê cũng không định ở lại, cô đi khỏi ngay.

Hứa Hải Minh cũng không ngăn cản, ông ta tự mình dẫn người tới cửa.

Mạc Ly đi theo Hứa Thanh Khê lên xe.

Xe khởi động, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê ngồi ở đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nhìn Hứa Hải Minh đứng ở đằng xa đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đáy mắt lóe lên ánh sáng.

"Mợ cả, trông ông Hải Minh rất thương cô, tôi nghe nói tình cảm của hai người rất tốt, nhưng sao tôi cảm giác mợ cả lại hờ hững như vậy?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng lộp bộp xuống.

"Hình như đây không phải chuyện của cô nhỉ?" Cô nhẹ liếc mắt nhìn Mạc Ly châm chọc nói.

Mạc Ly buồn bực xấu hổ: "Xem ra là tôi bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác làm cho người ta chê trách rồi."
Cô ta nói xong, quay người lại ngồi xuống tay lái.


Nhưng trong lòng cô ta vẫn đang suy nghĩ quan hệ giữa Hứa Thanh Khê và Hứa Hải Minh.

Cô ta luôn cảm thấy hai bố con này ở chung một chỗ thì có chút đáng nghi.

Hứa Thanh Khê không biết mấy câu nói của mình lại khiến Mạc Ly nghi ngờ.

Sau khi trở lại nhà họ Quân, cô nhìn căn nhà trống trải làm cô rất không quen.

Nhất là phòng ngủ yên tĩnh, cô nhìn đâu cũng có bóng dáng Quân Nhật Đình.

Đúng thế, Quân Nhật Đình trở về hơn nửa năm, bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau.

Ngay từ đầu, bọn họ đều không quên sự tồn tại của nhau, trong quá trình chung đụng có không ít mâu thuẫn.

Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, ở chung với nhau, bọn họ cũng đã dần quen với một số thói quen của đối phương.

Thậm chí trong lúc vô tình, cô đã ỷ lại vào Quân Nhật Đình hơn dự đoán của mình.

Cô nghĩ đến đây, bất chợt trong lòng chua xót, nhưng cô không có ý định thu lại vẻ mặt không đúng này.

Trong khoảng thời gian có hạn này, cô không hy vọng sau này mình sẽ hối hận.

Cũng bởi vậy, nhớ nhung của cô đối với Quân Nhật Đình càng không thể cứu vãn.

Cho dù là bọn họ mới gặp nhau vào buổi sáng.

Hứa Thanh Khê không nhịn được gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình, cô muốn nghe giọng nói của anh.

Nhưng làm cho người ta tiếc nuối là điện thoại không gọi được, đầu bên kia nhắc nhở không có tín hiệu.

Hứa Thanh Khê thất vọng để điện thoại di động xuống, cô suy đoán hẳn là Quân Nhật Đình đang ở trên máy bay.

Cô nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ rồi điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó cô cầm bút vẽ để bản thân bắt đầu làm việc, mới dời đi một số lực chú ý.

Chờ thời gian dần tối, cô mệt mỏi rửa mặt đơn giản rồi nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

Hôm sau Hứa Thanh Khê tự tỉnh, cô cầm điện thoại di động lên xem trong vô thức, cô nhìn thấy Quân Nhật Đình gửi tin nhắn tới cho mình.

Anh nói là anh đã đến, bởi vì chênh lệch thời gian nên không gọi điện thoại làm phiền cô.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, cô vừa cong miệng mỉm cười vừa muốn gọi điện thoại, nhưng sau đó cô lại không gọi.

Nếu đã có chênh lệch thì bên Quân Nhật Đình nhất định đã là đêm khuya, cô gọi điện thoại tới không phải quấy rầy anh nghỉ ngơi sao?
Cuối cùng cô vẫn làm theo Quân Nhật Đình mà gửi tin nhắn.

Chờ tin nhắn gửi đi thành công, cô định rời giường.


Ngay lúc cô xuống lầu ăn cơm không bao lâu, quản gia đi tới.

"Mợ cả, cô Ức tới."
Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, cô để quản gia dẫn người vào phòng khách.

Quản gia rời đi, cô cũng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.

"Giám đốc điều hành Ức, hôm nay cô tới sớm vậy?" Cô đi ra khỏi phòng ăn nói.

Quý Ức vừa trả lời cô vừa nhìn ra sau lưng cô:
"Sao lại không thấy Nhật Đình thế?" Đáy mắt cô ta hiện lên thất vọng nhìn sang Hứa Thanh Khê.

Hôm nay cô ta cố ý tới sớm như thế, chỉ là muốn tiếp xúc nhiều hơn với Quân Nhật Đình.

"Nhật Đình đã đi công tác, trong thời gian ngắn sẽ không ở nhà." Hứa Thanh Khê không nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, cô mím môi cười yếu ớt trả lời.

"Đi công tác sao?" Quý Ức nhíu mày, cô ta cảm giác rất khó chịu với câu trả lời này.

Quân Nhật Đình không ở nhà, cô ta đến nhà họ Quân còn có ý nghĩa gì?
Nhưng bây giờ cô ta bảo đi khỏi cũng quá lộ liễu rồi.

Không có cách nào khác, cô ta chỉ có thể lưu lại thảo luận chuyện thiết kế với Hứa Thanh Khê.

"Tôi đã xếp chữ mẫu cho quần áo, nếu như không có vấn đề thì có thể đưa sang chỗ khách hàng.

Chờ sau khi bọn họ đồng ý, chúng ta có thể chính thức sản xuất." Hứa Thanh Khê nói tiến độ làm việc của cô.

Quý Ức vốn muốn bắt bẻ chút vấn đề, nhưng Hứa Thanh Khê làm việc chu đáo vốn không tìm ra vấn đề, cô ta bận bịu cả ngày rồi không cam lòng rời đi.

Sau khi Hứa Thanh Khê đưa tiễn Quý Ức, cô nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay làm việc chung thật sự là làm cô mệt mỏi rã rời
Cô ngồi ở trên ghế salon nghỉ ngơi, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến Quân Nhật Đình.

Nhìn thời gian bây giờ, hẳn Quân Nhật Đình đã dậy rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô cầm điện thoại ấn số, kết quả phát hiện điện thoại không gọi được giống như hôm qua!.


Bình luận

Truyện đang đọc