TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê nghe thấy Quân Nhật Đình chấp nhận, sự không vừa lòng tích tụ trong lòng cô tiêu tan không ít
Ngay sau đó cô cũng không đoái hoài tới Mạc Ly vẫn còn ở đây, cô nghiêm mặt trầm giọng nói: "Anh cởi quần áo ra để em xem vết thương một chút."
Quân Nhật Đình nghe lời, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo trên người.

Không thể không nói dáng dấp của anh đẹp trai đến mức mặc kệ làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Cũng không biết có phải Quân Nhật Đình đang có ý định trêu đùa hay không, lúc anh cởi quần áo còn có chút trêu chọc.

Động tác nhẹ nhàng chậm chạp để Hứa Thanh Khê nhìn đến ngây dại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Bộ dáng thận trọng này khiến Quân Nhật Đình không nhịn được cười ra tiếng.

Hứa Thanh Khê cũng hoàn hồn vì tiếng cười của anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi làm cô buồn bực xấu hổ không thôi.

"Quân Nhật Đình!"
Cô quát lớn cả họ và tên anh, trên mặt ửng đỏ hệt như quả táo chín tản ra mùi thơm ngọt mê người.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, trong lòng lo sợ không ngừng rung động, hầu kết không tự chủ nhấp nhô, trong đầu nhớ lại hình ảnh tối hôm qua.

Hứa Thanh Khê không phát hiện được sự thay đổi của anh, trên mặt cô buồn bực xấu hổ càng sâu, đương nhiên mặt cũng đỏ hơn.


"Anh mà còn không đứng đắn, em sẽ quay về đó!” Cô tức giận buồn bực đứng lên giả bộ muốn rời đi.

Quân Nhật Đình biết mình đùa quá mức, anh vội vàng giữ chặt người dụ dỗ: "Được được, anh không trêu em nữa.

Em mau giúp anh bôi thuốc đi, anh cảm giác vết thương lại đau rồi."
Hứa Thanh Khê nghe thấy anh nói vết thương lại đau thì cũng không đoái hoài tới gì nữa, cô lập tức quay người cởi áo của Quân Nhật Đình.

Chỉ thấy vết thương trên người anh đã có vảy, vậy mà nứt ra từng khe hở nho nhỏ, bên trong lộ ra thịt mềm và một ít tơ máu.

Nhất là xung quanh vết thương còn có mấy vết cao, những dấu này cô biết làm sao có, trong lòng cô vừa tức vừa áy náy.

"Bảo anh đừng làm bậy, hiện tại tốt rồi, vết thương cũng nứt ra."
Cô vốn muốn đâm vào vết thương của Quân Nhật Đình, nhưng cô lại đau lòng, ngón tay xinh xắn đâm vào phần da thịt khác của Quân Nhật Đình.

Làm sao Quân Nhật Đình không nhận ra mình được cô thương yêu, cưng chiều trên mặt anh càng nhiều.

Mạc Ly ở bên cạnh nhìn hai người mặn nồng như chốn không người, trong lòng cô ta ghen ghét đến sắp không kìm nén được nữa.

Cô ta gắt gao cắn môi dưới, cô ta rất muốn quay đầu đi thẳng một mạch để mắt không thấy tim không phiền.

Có thể nghĩ đến nếu cô ta rời đi, chỉ sợ con nhỏ Hứa Thanh Tuệ đê tiện kia càng không biết xấu hổ mà dụ dỗ cậu cả nhà mình một cách trơ trẽn hơn.

Làm sao cô ta có thể cho con nhỏ đê tiện kia cơ hội như vậy, cuối cùng cô ta trực tiếp ngồi xuống đối diện hai người.

Mà động tác của cô ta cũng khiến Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê chú ý.

Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày, anh hết sức không vừa lòng vì Mạc Ly không nghe lời anh nói.

Còn Hứa Thanh Khê không cho anh thời gian lên tiếng, cô đẩy anh nằm xuống ghế sa lon bắt đầu bôi thuốc.

Mạc Ly nhìn thấy cô sờ tới sờ lui trên người cậu cả nhà mình, ghen ghét trong mắt sắp hóa thành hành động, ánh mắt kia càng hận không thể thay vào đó.

Hứa Thanh Khê cũng chú ý tới, nhưng cô cũng không hề để ý.

Nếu cô ta đã muốn nhìn cứ để cô ta nhìn, dù sao chịu cảnh trong lòng không thoải mái là cô ta.

Cô nghĩ đến đây, bỗng nhiên không nhịn được cười.

Không nghĩ tới vậy mà có một ngày cô cũng sẽ có ý nghĩ kỳ lạ thế này.

Cô nghĩ vậy, động tác trên tay cũng không dừng lại.

Một hồi lâu, cô mới bôi xong thuốc.


"Anh nằm trước một hồi chờ thuốc khô lại, đúng lúc anh cũng được nghỉ ngơi một lát." Cô vừa thu dọn hiện trường vừa căn dặn Quân Nhật Đình.

Ai ngờ Quân Nhật Đình cũng không đồng ý, ngược lại hỏi thời gian.

"Mấy giờ rồi?"
Còn không đợi Hứa Thanh Khê trả lời, Mạc Ly ở bên cạnh giành nói: "Cậu cả, hiện tại đã là ba giờ chiều rồi."
Quân Nhật Đình nghe vậy lạnh lùng lườm cô ta một cái, đáy mắt anh lạnh lẽo khiến cả người Mạc Ly đều sửng sốt.

Cô ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng Quân Nhật Đình đã thu hồi ánh mắt.

"Thanh Tuệ, em đi lấy văn bản tài liệu bên trái đến đây cho anh.

Lát nữa Hà Văn Tuấn sẽ đến đây lấy, anh phải xử lý hết." Anh nhẹ giọng mở miệng, nhưng Hứa Thanh Khê lại không bằng lòng.

Người này bị thương vẫn không quên công việc.

"Em không đi."
Cũng không biết có phải là trong khoảng thời gian này Quân Nhật Đình quá cưng chiều làm lá gan của Hứa Thanh Khê lớn thêm không ít.

Quân Nhật Đình ngước mắt nhìn cô, làm sao anh không nhìn thấy sự không vừa lòng trong mắt cô, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

"Nghe lời, anh chỉ bận rộn lát nữa, ngày mai anh sẽ ở nhà tĩnh dưỡng, chờ vết thương hoàn toàn khỏi rồi mới làm việc."
Hứa Thanh Khê vẫn không động đậy mà liếc nhìn anh.

Bởi vì lời nói này có độ tin cậy không cao lắm.

Dù sao trước đó không lâu người nào đó hứa hẹn với cô tuyệt đối sẽ dưỡng thương thật tốt, kết quả thừa dịp cô đến công ty mà nội ứng ngoại hợp với Hà Văn Tuấn lừa mình.

Làm sao Quân Nhật Đình không nhìn ra trong mắt cô là không tin, anh cũng nhớ tới chuyện lúc trước, khắp khuôn mặt là nụ cười cưng chiều.

"Được thôi, em không đi thì để anh đi." Anh vừa mới dứt lời là văn bản tài liệu anh cần đã xuất hiện ở trước mặt anh.

"Cậu cả, đây là văn kiện anh cần."
Chỉ thấy Mạc Ly nở nụ cười nịnh nọt đứng bên cạnh hai người, hơn nữa cô ta còn hung hăng quát Hứa Thanh Khê ngay lúc Quân Nhật Đình không nhìn thấy.

Vậy mà người phụ nữ này muốn cậu cả kiêu ngạo của mình cầu xin cô, cô xứng sao?
Mặc dù Hứa Thanh Khê không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, nhưng nhìn thấy ánh mắt trừng to của cô ta, tất nhiên cô cũng có thể đoán được một chút.

Cô mím môi bỏ qua một bên, đúng lúc đụng vào văn bản tài liệu Mạc Ly đã đưa cho Quân Nhật Đình, trong lúc nhất thời có chút tích tụ.

Hứa Thanh Khê nghe thấy Quân Nhật Đình chấp nhận, sự không vừa lòng tích tụ trong lòng cô tiêu tan không ít
Ngay sau đó cô cũng không đoái hoài tới Mạc Ly vẫn còn ở đây, cô nghiêm mặt trầm giọng nói: "Anh cởi quần áo ra để em xem vết thương một chút."

Quân Nhật Đình nghe lời, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo trên người.

Không thể không nói dáng dấp của anh đẹp trai đến mức mặc kệ làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Cũng không biết có phải Quân Nhật Đình đang có ý định trêu đùa hay không, lúc anh cởi quần áo còn có chút trêu chọc.

Động tác nhẹ nhàng chậm chạp để Hứa Thanh Khê nhìn đến ngây dại, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Bộ dáng thận trọng này khiến Quân Nhật Đình không nhịn được cười ra tiếng.

Hứa Thanh Khê cũng hoàn hồn vì tiếng cười của anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi làm cô buồn bực xấu hổ không thôi.

"Quân Nhật Đình!"
Cô quát lớn cả họ và tên anh, trên mặt ửng đỏ hệt như quả táo chín tản ra mùi thơm ngọt mê người.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, trong lòng lo sợ không ngừng rung động, hầu kết không tự chủ nhấp nhô, trong đầu nhớ lại hình ảnh tối hôm qua.

Hứa Thanh Khê không phát hiện được sự thay đổi của anh, trên mặt cô buồn bực xấu hổ càng sâu, đương nhiên mặt cũng đỏ hơn.

"Anh mà còn không đứng đắn, em sẽ quay về đó!” Cô tức giận buồn bực đứng lên giả bộ muốn rời đi.

Quân Nhật Đình biết mình đùa quá mức, anh vội vàng giữ chặt người dụ dỗ: "Được được, anh không trêu em nữa.

Em mau giúp anh bôi thuốc đi, anh cảm giác vết thương lại đau rồi."
Hứa Thanh Khê nghe thấy anh nói vết thương lại đau thì cũng không đoái hoài tới gì nữa, cô lập tức quay người cởi áo của Quân Nhật Đình.

Chỉ thấy vết thương trên người anh đã có vảy, vậy mà nứt ra từng khe hở nho nhỏ, bên trong lộ ra thịt mềm và một ít tơ máu.

Nhất là xung quanh vết thương còn có mấy vết cao, những dấu này cô biết làm sao có, trong lòng cô vừa tức vừa áy náy.

"Bảo anh đừng làm bậy, hiện tại tốt rồi, vết thương cũng nứt ra."
Cô vốn muốn đâm vào vết thương của Quân Nhật Đình, nhưng cô lại đau lòng, ngón tay xinh xắn đâm vào phần da thịt khác của Quân Nhật Đình.

Làm sao Quân Nhật Đình không nhận ra mình được cô thương yêu, cưng chiều trên mặt anh càng nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc