TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hôm sau, lúc Hứa Thanh Khê rời giường, không thấy Quân Nhật Đình, cũng không quan tâm.

Mấy ngày nay Quân Nhật Đình đều như thế, đi sớm về muộn, cô đã quen rồi.

Cô rời giường đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng.

Ăn sáng xong, cô định bắt xe đến công ty, nhưng còn chưa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy người giúp việc ở nhà chính đưa bác sĩ ra ngoài, cô không nhịn được hỏi: “Quản gia, ở nhà chính có người bị bệnh à?”
Nếu là người lớn trong nhà, cô nên qua thăm, để đỡ bị người khác bắt bẻ khiển trách.

“Thưa mợ chủ, nghe nói cô Lâm bị bệnh, mới sáng sớm đã gọi bác sĩ đến, lúc sáng cậu chủ đi làm cũng qua nhìn một chút, nghe nói bệnh tình rất nghiêm trọng, thậm chí không thể rời giường.”
Quản gia tận lực đáp lại.

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cau mày.

Người phụ nữ Lâm Gia Nghi kia bị bệnh? Cho dù như thế nào, cô cũng không tin.

Tối qua còn khỏe mạnh như vậy, sao chỉ qua một đêm mà đã bị bệnh nghiêm trọng ngay được rồi.

Đặc biệt là khi nghe thấy Quân Nhật Đình qua thăm, càng càng chắc hơn về suy nghĩ này.


Người phụ nữ này vì Quân Nhật Đình mà sử dụng mọi thủ đoạn, ai biết được cô ta có phải đang giả ốm, để lấy lòng thương hại hay không.

Cô nghĩ như vậy, cũng mặc kệ, trực tiếp đến thẳng công ty.

Không thể không nói, ở công ty không có Lâm Gia Nghi, là thời gian cô thư thái nhất trong ngày.

Nhưng sự thư thái này chỉ kéo dài đến lúc tan làm, trước khi trở về nhà họ Quân mà thôi.

Vì bà Kim Hồng biết cô đã về, nên lập tức cho người gọi cô đến phòng Lâm Gia Nghi.

Có thể nói đồ đạc trong phòng Lâm Gia Nghi được bày trí hoàn toàn theo phong cách chủ nhân nhà họ Quân.

Tinh tế sang trọng, khắp nơi đều mang hơi thở của thiếu nữ.

Hứa Thanh Khê chỉ nhìn một cái, rồi thu hồi ánh nhìn.

“Mẹ, mẹ gọi con ạ?”
Cô nhìn bà Kim Hồng, ánh mắt khó hiểu, không biết bà Kim Hồng gọi cô đến vào lúc này để làm gì.

Bà Kim Hồng không nhìn thấy nghi hoặc trong mắt cô, nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta lập tức thu lại.

“Hứa Thanh Tuệ, cô là chị dâu cả trong nhà, sao một chút lòng khoan dung cũng không có, em gái trong nhà bị bệnh, một câu hỏi thăm cũng không hỏi, đây là cách làm của chị dâu hay sao?”
Bà ta lạnh giọng khiển trách, Quân Phong Lan ngồi một bên cũng hùa theo, mỉa mai nói: “Thôi được rồi, cô ta làm gì có lòng tốt như vậy, không gây ra chuyện này chuyện kia đã là quá tốt rồi.”
Lâm Gia Nghi nằm trên giường thấy cô bị hai người gây khó dễ, trong lòng thấy người gặp họa mà hả hê.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được tầm nhìn của cô ta, còn nghe đám bà Kim Hồng một người hát một người đệm, trong lòng không nói nên lời.

Cô đã đoán được bọn họ gọi cô đến là có ý gì.

Hóa ra là trách cô sáng nay không đến thăm Lâm Gia Nghi.

Cô nhìn hai người, bình tĩnh nói: “Thì ra là em gái Gia Nghi bị bệnh, con vốn dĩ không biết, nếu biết thì con đã cho người mang thuốc bổ đến cho em gái Gia Nghi rồi.”
Cô nhấn mạnh hai từ em gái, cười như không cười nhìn Lâm Gia Nghi.

Lời nói rõ hàm ý, ở nhà họ Quân, cho dù cô ta có dã tâm lớn thế nào, cũng chỉ là em gái.

Lâm Gia Nghi đương nhiên cũng hiểu, trong lòng tức giận muốn ói máu.

Ai muốn làm em gái, cô muốn làm mợ cả nhà họ Quân.

Em gái chỉ là tạm thời, là kế hoãn binh của cô ta thôi.


Cô ta tức giận nghĩ trong lòng, sắc mặt bà Kim Hồng với Quân Phong Lan cũng không khá hơn là bao.

Có thể nói Hứa Thanh Khê nói một câu không biết này, khiến những lời khiển trách mà bọn họ chuẩn bị trước trong bụng không có chỗ để dùng.

Lại nói nếu như bọn họ giữ chặt không thả, chẳng khác gì đang gây khó dễ cho cô.

Hai bọn họ bị ngăn lại đến một câu cũng không thể nói ra.

Lồng ngực nhấp nhô.

Một lúc sau, bà Kim Hồng mới nguôi giận, trầm giọng nói: “Khéo ăn khéo nói, nếu đã không biết, việc này tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng mà vài ngày nữa là đến sinh nhật của Gia Nghi, dù sao đi nữa, Lâm Gia Nghi cũng là một nửa con gái nhà họ Quân, lần này, người trong nhà muốn tổ chức cho nó một bữa tiệc sinh nhật, cần phải mời nhiều người nổi tiếng đến tham gia, việc này giao cho cô làm.”
Hứa Thanh Khê vừa nghe xong, cô choáng váng luôn.

Cô không biết bà Kim Hồng làm như vậy là có ý gì?
Tổ chức sinh nhật cho Lâm Gia Nghi, điều này đại biểu cho việc nhà họ Quân coi trọng Lâm Gia Nghi?
Cô ngập ngừng nhìn Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi cũng kinh ngạc, nhưng lập tức lộ vẻ tự đắc.

Đây chắc chắn là khẳng định tình cảm của bà Kim Hồng với cô ta.

Cô ta rất cao hứng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, ngượng ngùng nói: “Dì Hồng, chuyện này có hơi không biết xấu hổ.”
Bà Kim Hồng nhìn thấy nét xấu hổ trên mặt cô ta, trên mặt càng lộ rõ vẻ yêu thương.

“Chuyện này có gì xấu hổ, dì chăm con từ nhỏ đến lớn, trong mắt dì, con không khác gì con gái ruột, hơn nữa, chuyện này cha mẹ con cũng đồng ý, sao phải để ý người ngoài?”
Sau khi nói xong bà ta nháy mắt với Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi lập tức hiểu ý bà Kim Hồng, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn.

“Nếu dì Hồng đã nói vậy, nếu con lại từ chối nữa thì thành con không hiểu chuyện mất, nếu thế, vậy chuyện này làm phiền chị dâu rồi.”
Cô ta nhìn Hứa Thanh Khê, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, đồng thời đáp lại câu vừa nãy Hứa Thanh Khê bảo cô ta chỉ là em gái.

Cô có anh Nhật Đình bảo vệ thì thế nào, còn chưa có sự thừa nhận của dì Hồng, cô muốn ngồi mãi ở vị trí mợ cả nhà họ Quân, không thể nào.

Hứa Thanh Khê cũng hiểu ý nghĩ trong mắt cô ta, lòng cô chùng xuống.

Không đợi cô trả lời, Lâm Gia Nghi đã lên tiếng: “Chị dâu không muốn sao? Nếu chị dâu không muốn, em sẽ không tổ chức tiệc sinh nhật nữa.”
Nghe thấy cô ta nói, bà Kim Hồng và Quân Phong Lan quay qua nhìn cô.

“Sao vậy? Cô không đồng ý với sắp xếp của tôi.”
Bà Kim Hồng nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Hứa Thanh Khê, cau mày mắng mỏ: “Cô là vợ của Nhật Đình, đến chút chuyện này còn không làm được, cô còn có ích lợi gì?”
“Đúng vậy, đây là việc nhà, đều là nghĩa vụ của cô.”

Quân Phong Lan ngồi một bên cũng phụ họa theo.

Hứa Thanh Khê nghe bọn họ nói, trong lòng cười lạnh.

Như vậy mà bọn họ cũng có thể nói ra.

Một bên coi cô là người ngoài, một bên lại muốn cô làm việc miễn phí.

Đặc biệt, nếu cô không tận lực cho bữa tiệc này, đến lúc đấy xảy ra chuyện gì, những người này nhất định sẽ lại nói cô.

Mà nếu làm tốt, những người này cũng cho rằng nó là nghĩa vụ của cô.

Có thể nói chuyện này là làm ơn mắc oán.

Nhưng hiện tại hai người này không cho phép cô từ chối, cô cũng không còn cách nào, đành phải cắn răng đồng ý.

“Được thôi, con sẽ cố gắng làm.”
Bà Kim Hồng nghe thấy lời này, lúc này mới hài lòng phất tay.

“Được rồi, cô trở về chuẩn bị kế hoạch, xem nên sắp xếp như thế nào.”
Hứa Thanh Khê cầu còn không được, gật đầu rời đi.

Khi cô về đến phòng, nghĩ về chuyện bữa tiệc thì cô mới có chút không biết làm sao.

Bữa tiệc của xã hội thượng lưu này, căn bản cô không biết nên làm thế nào.

Nếu là Hứa Thanh Tuệ, cô ta nhất định sẽ biết làm thế nào.

Dù sao cô ta cũng lớn lên trong tầng lớp thượng lưu.

Nhưng trước giờ cô không biết, đặc biệt vào lúc này cô không thể nhờ giúp đỡ, nếu không sẽ bị phát hiện.

Không còn cách nào, cô nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể miễn cưỡng đi nhờ Hứa Hải Minh..


Bình luận

Truyện đang đọc