Trong lòng Lâm Kỳ vui mừng, vội vàng đi qua, tiến lại gần, còn nói: “Tôi biết cô chủ đối tốt với tôi mà, tôi đi theo cô bao nhiêu năm nay, cô không thể..”
Lời còn chưa nói xong, anh ta cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, hai mắt mở to, khóe miệng trào ra máu tươi, từ từ cúi đầu, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn cầm dao đâm vào ngực mình.
Anh ta không thể tin nổi lầm bầm: “Cô chủ… cô.”
“Lâm Kỳ, anh đi theo tôi bao nhiêu năm nay, biết bao nhiêu bí mật của tôi, sao tôi có thể để anh sống sót rời đi chứ” An Bích Hà nói, ngón tay run rẩy, nhưng sắc mặt kiên định lạ thường, lại đây dao găm vào trong.
Vẻ mặt Lầm Kỳ hung dữ, sức mạnh toàn thân nhanh chóng biến mất, giọng nói yếu ớt: “Cô hoàn toàn không muốn đưa tôi ra.
nước ngoài.
Cô chủ, cô, cô quá ác”.
An Bích Hà thu lại dao, nhìn anh ta ngã trên đất, dáng vẻ chết không nhắm mắt.
Sắc mặt An Bích Hà tái nhợt, cô ta đã chỉ thị người khác hại không ít người, nhưng đích thân giết người thì vẫn là lần đầu tiên, còn giết người đã đi theo cô ta bao nhiêu năm nữa.
An Bích Hà nhất thời không thể nhịn được, hai chân run rẩy, trực tiếp ngồi xuống đất.
Hai mắt Lâm Kỳ đang nhìn cô ta, vô cùng đáng sợ.
Cô ta cưỡng ép mình di chuyển tầm mắt, nóng lòng lau sạch máu trên tay mình, gọi điện thoại của Ngô Thành Nam.
Tiếng chuông vang lên gần mình, An Bích Hà ngẩng đầu lên, đối mặt với Ngô Thành Nam, cô ta vội vàng đứng lên, chạy về phía anh ta: “Ngô, Ngô Thành Nam, tối, tội giết người rồi”
Ngô Thành Nam lấy khăn tay, lau sạch máu trên ngón tay cô ta.
Vẻ mặt Ngô Thành Nam bình tĩnh, cũng khiến An Bích Hà bình tĩnh lại.
“Cô không cần phải sợ.
Bích Hà, cô làm rất đúng.
Người này biết quá nhiều bí mật của cô, còn suýt chút nữa đến đồn cảnh sát trình báo cô, vì để ngăn chặn hậu họa, giết anh ta mới là cách giải quyết tốt nhất.”
Ngô Thành Nam thầy sắc mặt cô ta tái nhợt, ôm lấy vai cô ta nhìn thi thể Lâm Kỳ nằm trên đất, vẻ mặt âm u: “Chỉ có giết anh ta, Hoắc Tùng Quân mới không thể mọi được thêm thông tin gì từ trong miệng anh ta nữa, cô mới càng an toàn.
An Bích Hà, cô không muốn ngồi tù chứ?”
“Không, tôi không muốn, tôi không muốn ngồi tù” An Bích Hà lập tức trả lời.
Nếu như ngồi tù, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy, lúc trước Chung Khánh Ngọc ở đồn cảnh sát mấy ngày, sau khi trở về, bị người ta chèn ép khắp nơi, đến bây giờ còn chưa dịu lại.
Nếu như cô ta ngồi tù rồi, không chỉ danh tiếng của mình bị hủy hoại, e rằng danh tiếng của nhà họ An cũng sẽ bị tổn thất theo, càng quan trọng chính là nhà họ Hoắc cũng sẽ không cần một cô con dâu ngồi tù, cô ta sẽ không có hi vọng được gả cho Hoắc Tùng Quân nữa.
“Cô biết thì tốt.” Ngô Thành Nam vuốt tóc cô ta, vẻ mặt ôn nhu, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng không biết tại sao, lại khiến người khác không rét mà run.
An Bích Hà nhìn anh ta, cơ thể bất giác run rẩy, sau đó cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Vậy… vậy thi thể thì phải làm sao?”
“Tôi giúp cô xử lý, cô trở về trước đi.
Chuyện phía sau giao cho tôi xử lý”.
Sau khi Ngô Thành Nam nói xong câu này, An Bích Hà dường như nóng lòng rời khỏi hiện trường, bước chân cô ta không thực, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Ánh mắt không thể tin nổi trước khi chết của Lâm Kỳ luôn xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta nghĩ đến là toàn thân run rẩy, sợ hãi không thôi.
E rằng tối nay sẽ không ngủ được.
Chiều hôm đó, Triệu Khôi Vĩ cúi đầu sợ hãi trở về văn phòng Hoắc Tùng Quân, câu thứ nhất chính là: “Tổng giám đốc Hoắc, tìm được Lâm Kỳ rồi, có điều, chúng ta tìm được thi thể của anh ta, bị người ta cướp trước một bước rồi”
Lâm Kỳ đã chết rồi.
Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của Hoắc Tùng Quân.
Từ lúc anh ta bỏ trốn, Hoắc Tùng Quân đã đoán trước được việc này.
Theo sau sự độc ác của An Bích Hà, Lâm Kỳ đã biết quá nhiều bí mật về cô ta.
Cô ata không thể để anh ta sống được.
“Lâm Kỳ là bị đâm một nhát mà mất mạng, nhát dao đâm trúng tim dẫn đến tử vong”.
Triệu Khôi Vĩ cau mày nói: “Thi thể được tìm thấy dưới sông, lúc tìm thấy đã bị ngâm nước đến trương lên rồi”.
Hoắc Tùng Quân vô thức gõ ngón tay xuống bàn.
Đây là động tác nhỏ của anh khi anh đang sốt ruột.
Anh hỏi: “Thi thể của Lâm Kỳ xử lý thế nào?”
Triệu Khôi Vĩ trả lời: “Thi thể được giao cho cảnh sát, nhưng xem chừng không có tiến triển gì.
Tất cả dấu vết đều được thu dọn sạch sẽ”
Hoắc Tùng Quân gật đầu, anh hiểu nếu An Bích Hà dám giết Lâm Kỳ, e rằng ở phía sau đã thu xếp xong xuôi rồi, có lôi cô ta ra điều tra cũng không thu được gì nhiều.
Xem ra lần này, kế hoạch “Trả góp” này thất bại rồi..