TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Đúng lúc cô định bỏ cuộc.

“Xin chào?”
Điện thoại được kết nối, Lạc Hiểu Nhã mừng đến phát khóc, cầm chặt điện thoại, giọng nói run run: “Hoắc Tùng Quân, tôi là, tôi là Lạc Hiểu Nhã.”
“Lạc Hiểu Nhã!” Hoắc Tùng Quân đang ở trong phòng nghỉ, vừa nghe thấy giọng cô thì sững sờ: “Cô đổi số rồi à?
Lạc Hiểu Nhã không ngừng khóc lóc, nhanh chóng giải thích tình hình của mình: “Hoắc Tùng Quân, chính An Bích Hà đã yêu cầu người khác tới bắt cóc tôi.

Cô ta muốn giết tôi.

Tôi không biết bây giờ tôi đang ở đâu.


Anh có thể định vị giúp được không? Cứu tôi với..

Đôi mắt của Hoắc Tùng Quân chìm xuống, anh lẩm bẩm: “Lạc Hiểu Nhã, hôm nay là ngày đính hôn của tôi.”
Lạc Hiểu Nhã dừng lại, trong lòng nhói đau vô cùng, ở trong lòng anh, tiệc đính hôn còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô!
“Tôi, tôi biết, anh không cần đến đây, chỉ cần gọi cảnh sát cho tôi thôi” Giọng cô khiêm tốn đến cực điểm, nghĩ rằng anh sắp đính hôn với người phụ nữ giống nữ kia, liền nhắc nhở một cách không thuyết phục: “Hoắc Tùng Quân, anh hãy tin tôi một lần đi, An Bích Hà thật sự rất xấu xa, anh.”
Cô chưa nói xong người ở đầu dây bên kia đã tắt điện thoại.

Lạc Hiểu Nhã hít một hơi khí lạnh, cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo vô cùng, cô không bỏ cuộc mà bấm lại dãy số đó.

Lần này, anh nhanh chóng trả lời: “Lạc Hiểu Nhã, đừng làm thế nữa, tôi biết cô ghét Bích Hà, nhưng hôm nay cô ấy bận rộn với tiệc đính hôn, làm gì còn thời gian để kêu người bắt cóc cô.

Vì để tôi và cô ấy không đính hôn mà cô lại dùng cái cớ tồi tệ như vậy, tôi thấy cô điên rồi đấy! ”
Viền mắt Lạc Hiểu Nhã đỏ hoe, cô cố gắng kìm nén tiếng khóc, cắn môi dưới tới mức bật máu.

“Anh muốn cưới thì cứ cưới, tôi chẳng muốn xen vào chuyện của người khác làm gì đâu.

Tôi chỉ nhờ anh gọi cảnh sát giúp tôi.”
Lời nói còn chưa dứt, giọng nói ngọt ngào của An Bích Hà trong điện thoại truyền đến: “Tùng Quân, đến giờ rồi, khách đang đợi chúng ta ở dưới lầu”
“Được rồi, anh qua liền”

Hoắc Tùng Quân bị thúc giục, cúp điện thoại rồi lập tức bị An Bích Hà kéo xuống lầu.

Lạc Hiểu Nhã lại bị cúp máy, mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng người đuổi theo, người đàn ông đó hét lên: “Con khốn, dừng lại!”
Anh ta đuổi đến rồi!
Lạc Hiểu Nhã vội vàng tuyệt vọng chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân.

Cô gọi rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị dập máy không chút thương tiếc, lúc này đây, cô cảm thấy trái tim mình như đã chết hoàn toàn rôi.

Trong bữa tiệc đính hôn, điện thoại di động của Hoắc Tùng Quân liên tục đổ chuông, An Bích Hà làm nũng không bằng lòng: “Hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta, ai lại không biết điều gọi điện thoại cho anh vậy chứ!”
Nói xong, cô ta trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của anh, Hoắc Tùng Quân đang định nghe thì đã thấy cô ta đã ấn nút tắt máy rồi, anh đành bó tay.

Cuối cùng, thể lực của Lạc Hiểu Nhã kém hơn anh ta, bị anh ta dồn đến bờ sông.

Trán anh ta rỉ máu, vẻ mặt dữ tợn vô cùng: “Đồ khốn kiếp, chạy cũng nhanh lắm, tôi xem ai có thể cứu cô bây giờ”

“Chúng ta không thì không oán, anh cũng chỉ là một vệ sĩ nhà họ An thuê, anh giết tôi có ích lợi gì đâu? An Bích Hà hận tôi, sai anh ra tay, nếu như bị điều tra ra, chỉ có anh là người phải ngồi tù, cô ta sẽ không bảo vệ anh đâu”.

Lạc Hiểu Nhã lui về phía sau hai bước, vừa đối phó với anh ta, vừa lặng lẽ ném điện thoại vào bụi cỏ.

“Đừng nói nhảm! Hôm nay tôi nhất định phải nếm thử hương vị của cô, khiến cho cô ở dưới tôi cầu sống không được cầu chết cũng không xong!”
Lâm Kỳ nói xong trực tiếp lao thẳng về phía cô, Lạc Hiểu Nhã không còn cách nào khác, cô không chạy thoát nổi khỏi người đàn ông này, thà tự sát còn hơn bị người đàn ông này sỉ nhục đến chết.

Lạc Hiểu Nhã liếc nhìn dòng sông chảy xiết, nghiến răng, nhắm mắt nhảy thẳng xuống.

Dòng sông nổi sóng, một cơn sóng lật úp lên, nhấn chìm bóng dáng gầy guộc của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc