TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quận mím môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ông nội, ông nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chuyện này vẫn luôn nén trong lòng Hoắc Tùng Quân, bởi vì ơn cứu mạng này, mà An Bích Hà mới nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Hoắc, cũng bởi vì có ơn cứu mạng này, mà Hoắc Tùng Quân luôn dung túng cho An Bích Hà, còn bị cô ta uy hiếp ly hôn với Lạc Hiếu Nhã.

Nếu như ơn cứu mạng này là giá…
Ngón tay Hoắc Tùng Quân nắm chặt lại, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhìn vô cùng đáng sợ.

Ông cụ Hoắc vỗ tay Hoắc Tùng Quân, thở dài: “Theo như nhân viên đó nói, lúc đó khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cháu và An Bích Hà đều hít phải khói ngất xỉu, là một người đàn ông cứu hai người ra ngoài.

Sau khi cứu ra thì nhận được một cú điện thoại vội vàng rời đi, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn lúc đó hủy mất camera, người đàn ông đó lại đi quá vội, nhân viên cũng không nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta.”
“Có lẽ An Bích Hà hít ít khói, cho nên tỉnh lại trước cháu, mạo nhận ơn cứu mạng của người khác”.

Hoắc Tùng Quân nghe đến nỗi mắt đỏ bừng, An Bích Hà này, vậy mà lại lừa anh bao nhiêu năm như vậy, thậm chí còn dùng cái gọi là ơn cứu mạng này để ép anh ly hôn.


“Chết tiết, thật là đáng chết”.

Hoắc Tùng Quân gần như nghiến răng nói ra những lời này.

Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy gân xanh trên thái dương của anh đang giật giật, xem ra anh bị tức không nhẹ rồi.

Cô giơ tay, đặt lên nắm đấm của anh, nhẹ nhàng năm lại.

Xúc cảm mềm mại ấm áp này khiến Hoắc Tùng Quân hồi thần lại từ trong tức giận, thấy ánh mắt lo lắng của Lạc Hiếu Nhã, trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Anh là một tên ngu ngốc, bị An Bích Hà lừa bao nhiêu năm như vậy, làm tổn thương Hiếu Nhã.

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, anh chợt nghĩ đến ngày Lạc Hiếu Nhã rời đi, tuyết rơi dày đặc.

Lúc đó mắt cô còn chưa khỏi, đã bị An Bích Hà và mẹ cô ta đuổi ra ngoài, không có nơi nào để đi, chắc cô đã vô cùng tuyệt vọng đau buồn.

“Hiếu Nhã, xin lỗi, Anh..”
“Lúc trước anh đã xin lỗi rồi, cũng đã bù đắp cho em rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi.

Chúng ta đã rõ ràng, anh quên rồi sao?”
Lạc Hiếu Nhã cười nắm tay anh càng chặt hơn, trong mắt toàn là sự ôn nhu, an ủi trái tim tức giận của anh, khiến anh bình tình lại.


Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, đang chuẩn bị ôm cô vào lòng, kết quả dư quang quét qua vẻ mặt ông cụ hứng thú nhìn bọn họ, động tác của anh dừng lại.

“Ông nội, cháu đưa ông về nhà trước nhé”
Ông cụ không nhìn thấy được cảnh tượng mà mình muốn thấy, hận không thể rèn sắt thành thép liếc cháu trai mình, chào tạm biệt với Lạc Hiếu Nhã, đi theo Hoắc Tùng Quân rời đi.

Lạc Hiếu Nhã nhìn xe Hoắc Tùng Quân rời đi, trở về phòng, nhíu mày suy tư.

An Bích Hà này thật là một yêu tinh nói dối, cô đột nhiên có chút nghi ngờ, cái gọi là lái xe khi uống rượu của bố mình năm đó, có phải cũng là một tay nhà họ An tính kể không.

Lúc đó An Bích Hà còn đang hôn mê, chuyện này không thể là giả được, nếu như không phải cô ta làm, có phải có liên quan đến bố mẹ cô ta không?
Chuyện của cô và An Bích Hà vẫn còn chưa giải quyết xong đầu.

Lạc Hiếu Nhã xin thề nhất định sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố mẹ mình, rửa sạch nỗi oan trên người bọn họ.

Lúc này, trên đường về nhà, Hoắc Tùng Quân lái xe, nghe ông cụ kể lại chuyện xảy ra chiều này, sắc ý nói với Hoắc Tùng Quân.


“Tùng Quân, ông cảm thấy cháu cần phải học theo ông một chút, cháu xem chỉ cần một thời gian như vậy, ông nội đã giải quyết tốt cho Hiếu Nhã.

Lúc trước ông chỉ cho rằng cháu không bằng ông khi còn trẻ, không ngờ cháu còn không bằng ông bây giờ”
Ông cụ nói xong, không biết lấy từ đầu ra một cái gương nhỏ, chải đầu chải tóc, rất tự luyến.

Hoắc Tùng Quân thật sự không có cách nào với lão ngoan đồng nhà mình, cười.

“Vâng vâng vâng, ông lợi hại.

Ông còn bảo Hiếu Nhã kiểm tra cháu một đoạn thời gian nữa đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc