TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng, chán ghét: “Trận hỏa hoạn năm đó, là đám cháy thật, lửa to thiêu rụi xung quanh chúng ta, tình hình còn tệ hơn hôm nay nhiều.

Năm đó một mình có mà có thể cứu tôi ra ngoài, hôm nay vị trí mà tôi ngồi cách cửa không quá mấy mét, cô cũng không giúp đỡ”
“Em… không phải em nói rồi sao? Em bị bệnh, không có sức lực” An Bích Hà vội vàng phản biện.

Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta: “Trận hỏa hoạn năm đó, chúng ta bị hun trong khói đen, người bị ngất sẽ nặng hơn người có ý thức.

Lúc đó, cô có thể vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật để cứu tôi ra ngoài, bây giờ có tội hợp tác với cô, nhưng đến kéo cũng không hề động, không phải cô đang kể chuyện cười sao?”
Các nhân viên phía sau đều cười mỉa mai.

Vẻ mặt An Bích Hà hết đó lại trắng: “Em… em không phải là ra ngoài để gọi người giúp đỡ sao? Nhưng xung quanh không có ai, nhóm nhân viên này vừa nãy cũng không thấy tung tích đầu..”.

“Gọi điện báo cháy sao lại gọi đến một nửa rồi dừng?” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hỏi một câu như vậy.


An Bích Hà đột nhiên sững lại, hoảng sợ nhìn Hoắc Tùng Quân, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Hành vi vừa rồi của mình bị Hoắc Tùng Quân nhìn thấy rồi sao?
Sau lưng An Bích Hà chảy đầy mồ hôi lạnh, muốn giải thích, nhưng lưỡi lại không nghe theo chỉ thị, một cậu cũng không thể nói ra.

Sắc mặt Hoắc Tùng Quân mang theo sự tà ác: “An Bích Hà, có phải cô muốn để tôi chết không?
“Không, không phải, không phải mà.

Em không có, em không có” Giọng nói của An Bích Hà hoảng loạn, nói lặp đi lặp lại mấy câu, trong đầu đều hỗn loạn, trống không.

Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không muốn nghe cô ta giản biện, lại chất vấn: “Thành thật nói rõ chuyện năm đó cho tôi, bao gồm cả vết sẹo trên eo cô.

Nếu như dám nói dối, ngày mai tôi sẽ khiến An Thị biến mất khỏi thành phố An Lạc.”
Lúc Hoắc Tùng Quân nói những lời này, sắc mặt căng cứng, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, cơ bản là không giống như chỉ là đơn thuần uy hiếp.

An Bích Hà biết nếu như mình vẫn không nói thật, thì anh thật sự sẽ dùng thế lực của nhà họ Hoắc làm cho An thị biến mất.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, trên người cô ta vì sợ hãi mà tuôn mồ hôi lạnh hết cả người, qua một lúc lâu, cô ta mới cắn răng nói.

“Đúng vậy, năm đó là người khác cứu anh, không phải em”
An Bích Hà nói ra những lời này, giống như tảng đá lớn trong ngực được nhấc lên, có một sự nhẹ nhõm vô cùng khó hiểu, bí mật này đã bị dồn nén ở trong lòng cô ta hơn mười năm nay.

Những năm này, cô ta vì che giấu bí mật này mà luôn nơm nớp lo sợ, ngay cả ba mẹ cô ta cũng không nói cho họ.

Mặc dù cô ta vẫn luôn luôn nói bóng gió bản thân, nhưng chỉ sợ không cẩn thận đem những điều này cũng nói ra.


Cho nên thời điểm khi lần đầu tiên bị Ngô Thành Nam dùng chuyện này uy hiếp, cô ta mới có thể sự thành cái dáng vẻ kia.

Nhưng bây giờ sau khi đã nói ra, cô ta cảm giác giống như chọc thủng một lớp giấy mỏng này, đem hết những chuyện xảy ra năm ấy toàn bộ một năm một mười nói ra hết.

“Em được người nào đó dìu đi, trước khi ra ngoài em đã tỉnh lại, nhưng bởi vì khói mịt mù em không thấy rõ tướng mạo của người đó như thế nào.

Người đó sau khi mang chúng ta ra ngoài, liền trực tiếp rời đi.

Em nhìn xung quanh không có ai hết, dáng vẻ người kia có lẽ làm việc này cũng không có cần được mang ơn, cho nên mới sinh ra cái chủ ý này”.

An Bích Hà vừa nói, cuống cuồng giải thích: “Nhưng lúc đó em thật sự không có ý khác, em chỉ là muốn để cho anh tốt với em hơn một chút.

Thật sự, em không lừa gạt anh”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân nhìn cô ta vô cùng lạnh lùng, âm trầm không một động tĩnh, hỏi tiếp: “Vết thương ngay eo cô là xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi của anh, An Bích Hà cúi đầu xuống nhìn quần áo vải vóc rẻ tiền của mình, sờ eo mình một cái, cô ta còn có thể cảm giác mặt lồi lõm của vết sẹo.


Tinh thần cô ta sa sút, nhỏ giọng nói: “Là em cố ý chạy vào lại trong đám cháy, muốn diễn cho giống như thật một chút.”
Chân mày Hoắc Tùng Quân cau lại một chút, không thể không nói, khi đó An Bích Hà mới mười mấy tuổi, đối với lại có thể xuống tay có thể độc ác như vậy, lại vì lý do này, đem mình biến thành cái dáng vẻ kia.

Vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

.

Tìm truyện hay tại ~ TгЦмtгuуe n.or g ~
Nếu như An Bích Hà chẳng qua là cứu anh ra, nhà họ Hoắc nhiều lắm là báo đáp nhà họ An phương diện kinh tế, sau đó ân tình này coi như xong.

Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác bị thương, vậy thì không phải là chỉ một chút ít tiền là có thể giải quyết xong chuyện.

“Cô nghĩ cũng thật xa” Hoắc Tùng Quận than thở một tiếng, nhìn An Bich Hà trước mặt gầy yếu, thật cảm thấy dưới lớp da này là một linh hồn, am hiểm lại bẩn thỉu như vậy, để cho người khác chán ghét..


Bình luận

Truyện đang đọc