TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quân nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Khi chúng ta đính hôn, Hiểu Nhã đang bị truy sát, rơi xuống sông, không rõ sống chết.

Sao có thể trùng hợp như vậy, Lâm Kỳ bên cạnh cô chưa từng xuất hiện, nếu như cô không giải thích cho rõ ràng, tôi sẽ..”.

“Anh làm cái gì vậy?” Bà ấy trừng mắt nhìn con trai mình, lạnh lùng mắng một câu: “Hoắc Tùng Quân, anh điên rồi sao, vì một người mù mà lại đối xử với Bích Hà như vậy.

Bích Hà lòng dạ hiền lành, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được.”
“Bác gái, bác đừng nói nữa” An Bích Hà lau nước mắt, vành mắt đỏ hoe nhìn Hoắc Tùng Quân, vô cùng đau lòng: “Tùng Quân, em biết anh không tin em, cho rằng em hại Cô Lạc, nhưng mà em thực sự không có”
“Lâm Kỳ, anh ta là vệ sĩ riêng của em không sai, nhưng mà anh ta cũng là người tự do, em nào thể từng giờ từng phút bảo anh ta kề kề bên cạnh mình, giống như bây giờ, anh ta cũng không ở đây.

Cô ta hít mũi, tủi thân nói: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh ta, cho nên em để anh ta về nhà ăn sinh nhật với mẹ của anh ta, nếu như anh không tin, có thể điều tra.


Nếu như em sai thì em không còn lại gì để nói nữa”.

Những lời này, nói cực kỳ oan ức, khiến cho mẹ Hoắc lại trừng mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân.

“Một người mù, chết thì chết thôi.”
“Đủ rồi!” Hoắc Tùng Quân đột nhiên hét lên một tiếng, vành mắt đỏ lên nhìn về phía mẹ Hoắc: “Sau này, con không nghe thấy từ trong miệng mẹ hai chữ “Người mù” này nữa, còn nữa, Lạc Hiểu Nhã chưa chết!”
Nói xong, anh nhìn qua An Bích Hà yếu ớt đang dựa vào trong lòng mẹ Hoắc, ánh mắt lạnh như băng: “Sự thật thế nào, tôi sẽ điều tra ra, nếu như không phải cô làm, tôi sẽ xin lỗi cô, còn nếu như thật sự là do cô làm thì…”
Hoắc Tùng Quân chưa nói hết câu, giữa hai đầu lông mày nổi lên mưa rền gió dữ.

Nếu như quả thực là do An Bích Hà làm, anh tuyệt đối sẽ không dung thứ.

Nói xong không chờ hai người kia nói chuyện, đi thẳng vào trong phòng ngủ.

An Bích Hà sợ hãi sắc mặt trắng bệch, cái ánh mắt vừa rồi của Hoắc Tùng Quân, thật sự quá đáng sợ.

Nếu như anh biết Lạc Hiểu Nhã bị Lâm Kỳ giết, nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.

Không được, cô phải nghĩ cách và không thể để cho Hoắc Tùng Quân biết.

Mẹ Hoắc nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, vội vàng an ủi: “Bích Hà, còn đừng để trong lòng, Tùng Quân nó, tâm trạng nó đang không tốt, con cũng biết, Lạc Hiểu Nhã đã ở bên cạnh nó ba năm, cho dù chỉ là một con chó con mèo, lâu ngày cũng sẽ có tình cảm, càng huống chi là một người sống sờ sờ”.

An Bích Hà rũ mắt xuống, làm ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Bác gái, con hiểu, chỉ là con hơi buồn.


Tùng Quân vì Lạc Hiểu Nhã, mà to tiếng với con, hoài nghi con.

Ba năm trước, anh ấy sẽ không đối xử với con như vậy, tại sao mới chỉ qua ba năm, mọi chuyện đều thay đổi.”
“Bích Hà, con nghe bác nói…” Mẹ Hoắc đè thấp giọng, nhìn về hướng phòng ngủ: “Bác nghĩ chắc hẳn Lạc Hiểu Nhã đã chết, mùa đông nước sông lạnh lẽo như vậy, một người mù như cô ta rớt xuống đó sao có thể sống sót.

Bây giờ không có sự ngăn cản của cô ta, con và Tùng Quân lại có căn cơ tình cảm trước đây.

Tùng Quân nhất định sẽ yêu con!”.

An Bích Hà nghe lời này, trong mắt lóe lên sự tức giận, trước đây nào có căn cơ gì, chẳng qua là cô ta hết lần này tới lần khác dựa vào mình đã từng cứu Hoắc Tùng Quân, mới có thể giành được sự dịu dàng của anh.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng ngủ mạnh mẽ bị đẩy ra, Hoắc Tùng Quân tức giận chạy ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia thù địch đen tối.

“Đồ của Hiểu Nhã đâu hết rồi? Quần áo trong tủ của cô ấy, trang sức trong hộp trang điểm, đồ mỹ phẩm của cô ấy, đồ dùng sinh hoạt của cô ấy… tại sao đều không thấy!”
Hoắc Tùng Quân vừa vào phòng ngủ liền phát hiện trong phòng trống rỗng, đồ đạc trên bàn trang điểm đều không thấy, còn có tủ áo quần, bên trong chỉ còn lại quần áo của anh, để trống một nửa.


Lúc trước không chú ý, bây giờ quay lại phòng khách nhìn một lần nữa, không chỉ phòng ngủ, mọi ngóc ngách trong nhà, tất cả đồ đạc của Lạc Hiểu Nhã đều không thấy nữa, mọi thứ đều đã biến mất.

Rõ ràng hôm qua đồ đạc vẫn còn, mà trong khoảng thời gian này, chỉ có hai người mẹ Hoắc và An Bích Hà vào đây đồ đạc biến mất không thể nào không liên quan đến hai người bọn họ.

Mẹ Hoắc bị sự thù địch trong mắt anh làm cho hoảng sợ, sững sờ nửa ngày, mới hoàn hồn lại, hét vào mặt anh: “Hoắc Tùng Quân, anh đang làm gì vậy? Tôi là mẹ anh.

Tôi nuôi anh lớn như vậy, anh lại vì mấy thứ đồ cỏn con như vậy mà hô to gọi nhỏ với tôi.”
Hoắc Tùng Quân siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình: “Con hỏi lại một lần nữa, đồ đạc của Hiểu Nhã đâu rồi?”.

Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn anh, không kiên nhẫn nói: “Quần áo đốt rồi, trang sức đã bán, còn lại không còn cách nào xử lý tội ném đi hết rồi! Tôi là mẹ anh, lẽ nào còn không thể làm chủ xử lý những thứ vô dụng này sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc