Hoắc Tùng Quân khẽ cười: “Anh có thể thừa nhận là anh biến thái, nhưng mà anh không thừa nhận là anh hôi đầu.
Hiếu Nhã à, ngày nào anh cũng đều tắm đấy, dùng loại sữa tắm giống của em luôn.
Nếu không tin thì em có thể đến đây ngửi thử”.
Nói xong thì hơi kéo cổ áo của anh ra.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, vừa mới tắm xong nên tóc còn hơi ướt, làn da trắng lạnh, ngón tay thon dài kéo cổ áo làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, sáng ngời dưới ánh đèn.
Lạc Hiếu Nhã bất giác nuốt nước miếng, thật sự rất muốn chạm vào nó.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì cô vội vàng lắc đầu.
Tại sao cô lại có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy chứ.
Lạc Hiếu Nhã ơi, Lạc Hiếu Nhã, hãy làm một con người đi.
Thấy cô cứ hết lắc đầu lại than thở, ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng không phát hiện ra rằng sự cưng chiều trong ánh mắt và nụ cười của anh càng ngày càng đậm.
“Trời ơi!” Ngời của truyền đến tiếng kêu, Lạc Hiếu Nhã quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói với Hoắc Tùng Quân: “Em phải tắt máy trước đây.
Không biết Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì”.
Nói xong thì vội vàng tắt video, Hoắc Tùng Quân ngay cả câu ” Em yêu, ngủ ngon” Cũng chưa kịp nói ra, nhìn màn hình đen xì thì cảm thấy cực kỳ tức giận.
Chắc là phải nghĩ biện pháp đưa Hiếu Nhã quay trở lại thôi.
Lạc Hiếu Nhã vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng thì thấy Sở Minh Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha, tay không ngừng gõ chữ, gò má ửng hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Điện thoại di động reo lên, Sở Minh Nguyệt nhìn điện thoại di động rồi đột nhiên nở nụ cười si mê, nhìn qua… Giống như cô gái đang hồi xuân vậy.
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy!” Lạc Hiếu Nhã ló đầu qua, muốn nhìn màn hình điện thoại di động.
Kết quả là Sở Minh Nguyệt hốt hoảng cất điện thoại di động, bất giác giấu điện thoại di động ở sau lưng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lạc Hiếu Nhã thì gương mặt càng đỏ hơn.
“Không, không có gì..”.
Lạc Hiếu Nhã nhướng mày: “Không có gì mà cậu phải lo lắng như vậy sao? Có chuyện gì mà cậu không thể nói ư, mau cho tới xem đi!”
Sở Minh Nguyệt do dự rất lâu mới đưa điện thoại di động cho cô, trong miệng nói lẩm bẩm: “Bởi vì trước kia cậu nói cho tới chuyện của cậu và Hoắc Tùng Quân nên tớ mới không muốn giấu cậu.
Cậu đừng có truyền đi, cũng đừng nói cho Hoắc Tùng Quân biết”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu: “Yên tâm đi.
Tớ cũng không phải là người nhiều chuyện.”
Nói xong thì nhìn qua màn hình, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Là Châu Hữu Thiên! Lúc nãy Sở Minh Nguyệt là đang nói chuyện với Châu Hữu Thiên!
Toàn bà tin nhắn! Hai người hắn đã nói chuyện rất lâu rồi, hơn nữa còn rất ăn ý.
Trong lời cũng đầy sự mập mờ.
Lạc Hiếu Nhã cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt phức tạp: “Hai người… Hai người đang yêu nhau sao?”
Mặt của Sở Minh Nguyệt lập tức đỏ lên: “Yêu đương gì chứ! Cậu, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy chứ!”
Lạc Hiếu Nhã nghi ngờ đi quanh cô hia vòng: “Cậu thử nhìn biểu cảm ngượng ngùng trên mặt cậu xem.
Lúc này còn có người ôm điện thoại di động rồi cười ngây ngốc đấy.
Đây chính là Sở Minh Nguyệt không nhiễm bụi trần mà tớ biết sao!”
Sở Minh Nguyệt nghe thấy cô nói vậy thì bất giác sờ lên gò má của mình.
Đúng là hơi nóng, cô mím môi, lúng túng nói: “Tớ, tới chỉ cảm thấy anh ấy nói chuyện rất thú vị.”
“Chậc chậc chậc” Lạc Hiếu Nhã xua ngón tay: “Việc cậu cảm thấy hứng thú với anh ấy chính là dấu hiệu khi cậu thích một người”
Sở Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ của cô khi bước đến thì chỉ che miệng cười: “Lạc Hiếu Nhã! Cách đây không lâu cậu vẫn còn là một người ngốc nghếch trong chuyện yêu đương vậy mà bây giờ đã bắt đầu làm chuyên gia tình yêu rồi sao?”.
truyện kiếm hiệp hay
Lạc Hiếu Nhã thấy cô ấy cười mình, dậm chân, châm cây nến thơm trên bàn lên “Phù”: “Cậu nhìn đi.
Tình cảm của cậu đối với Châu Hữu Thiên cũng giống như là cây nến này vậy.
Mới bắt đầu thì chỉ là ngọn lửa bé nhỏ này thôi.
Mỗi khi nói thêm một câu, trò chuyện thêm một ngày, gặp nhau thêm một lần thì cũng giống như châm thêm một mồi lửa vậy.”
Cô vừa nói vừa nghịch bấc đèn, ngọn lửa càng ngày càng lớn, cây nến tỏa ra từng làn khói xanh, thân nến bên trong bị đốt thành sáp nến.
“Cuối cùng thì ngọn lửa này cũng sẽ đốt sạch cậu, cậu hiểu không?”
Lạc Hiếu Nhã cảm thấy ví dụ này của cô cũng không quá đúng.
Nhưng mà dựa vào tính khí thất thường của Châu Hữu Thiên thì đâu chỉ là một ngọn lửa mà chắc chắn chính là một quả bom! Không biết khi nào sẽ nổ, khiến cho trái tim của Sở Minh Nguyệt nổ thành nghìn mảnh, không thể nào khôi phục lại như lúc ban đầu..