TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



An Bích Hà nhìn thấy bầu không khí giữa bọn họ căng thẳng như vậy, vội vàng hòa giải: “Tùng Quân, anh, anh đừng trách bác gái.

Bác gái chỉ là cảm thấy chúng ta đã đính hôn.

Nếu như có Lạc đã ly hôn với anh, giữ lại đồ đạc của cô ấy ở đây cũng chỉ thêm chiếm chỗ mà thôi.”
“An Bích Hà!” Hoắc Tùng Quân ngắt lời cô ta, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: “Cái gì gọi là chiếm chỗ, căn nhà này vốn dĩ là của cô ấy, chứng nhận sử dụng đất cũng đứng tên cô ấy, cho dù chúng ta đính hôn, các người có quyền gì mà đem đồ đạc của cô ấy, ném ra khỏi nhà cô ấy”
Lời này vừa nói ra, mẹ Hoắc và An Bích Hà đều sững sờ.

“Cái gì, giấy chứng nhận sử dụng đất đứng tên Lạc Hiểu Nhã?” Mẹ Hoắc thất thanh kêu lên: “Hoắc Tùng Quân, anh có ngốc không vậy, căn nhà này nằm trong trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, căn biệt thự độc lập có vườn hoa bể bơi, giá trị ít nhất hơn hai trăm tỷ, vậy mà anh lại cho một người mù, anh.”
Hoắc Tùng Quân hờ hững ngắt lời bà ấy: “Con vừa nói rồi, không muốn từ trong miệng mẹ, nghe thấy hai chữ “Người mù” này nữa”.

Mẹ Hoắc bị tức giận đến run tay, An Bích Hà có khống chế thể nào đi nữa, trong mắt cũng tràn ra sự căm ghét và ác độc

Bà ấy không ngờ Hoắc Tùng Quân không chỉ nói vậy thôi mà anh thật sự đưa căn nhà này cho Lạc Hiểu Nhã.

Căn nhà hai trăm tỷ, người mù như Lạc Hiểu Nhã sao mà xứng được!
“Hoắc Tùng Quân, anh đã đính hôn với em rồi, có thể đừng bảo vệ Lạc Hiểu Nhã như thế nữa hay không!”
Mắt An Bích Hà đỏ bừng, gào lên, vô cùng tủi thân: “Em mới là vợ chưa cưới của anh, nếu như anh không hài lòng về em, em có thể nói với bố mẹ.

Chúng ta hủy hôn”.

Hoắc Tư Ngạn lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Nếu như tôi hủy hôn, cô thật sự đồng ý?”.

An Bích Hà không đạt được kết quả như trong dự tính, ngẩn ra một lúc, nước mắt giàn giụa trên mặt, buồn cười không thể tả.

Trong mắt của Hoắc Tùng Quân tràn đầy hờ hững, nếu như là trước đây, với thân phận là ân nhân cứu mạng, khi nhìn thấy An Bích Hà khóc, anh nhất định sẽ thuận theo theo cô ta.

Trong ấn tượng của anh, từ nhỏ An Bích Hà đã có một cuộc sống vô tự vô lo, mặc dù tính tình hơi nhỏ mọn một chút, nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái ngây thơ hiền lành.

Nhưng mà trải qua chuyện mẹ của Lạc Hiểu Nhã và vụ bắt cóc, anh thực sự cảm thấy mình chưa từng nhận ra An Bích Hà.

Người phụ nữ này có lẽ đã đứng sau lưng anh làm nhiều chuyện tàn nhẫn ác độc như vậy, nhưng mà quay đầu có thể đứng trước mặt anh giả và đáng thương tội nghiệp.

Nếu như sự thật thực sự là như vậy, vậy thì An Bích Hà người phụ nữ này quá đáng sợ.

Mẹ Hoắc nghe Hoắc Tùng Quân nói như vậy, vội vàng đánh vào cánh tay anh mấy phát: “Hoắc Tùng Quân, anh điên rồi, đã đính hôn sao có thể nói hủy hôn liền hủy hôn chứ”.


“Hai chữ hủy hôn này là do cô ta nói trước” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm xuống.

Mẹ Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái con bé mù kia thì có gì tốt, mà lại có thể khiến Hoắc Tùng Quân để tâm như vậy.

Bích Hà tốt như thế, gia cảnh cũng tốt, người lại xinh đẹp, là con gái độc nhất của nhà họ An, đến khi tất cả tài sản của nhà họ An đều là của nó, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Hoắc.

Bình thường Hoắc Tùng Quân khôn khéo như vậy, tại sao trong chuyện này lại thiếu hiểu biết thể chứ, ngu như vậy, trông nom một người mù thì có tác dụng gì?
Lúc này An Bích Hà đã phản ứng lại, lau nước mắt trên mặt nói với mẹ Hoắc: “Xem ra Tùng Quân thật sự không thích con, cuộc hôn nhân này con không đính hôn dì nữa hết, bây giờ con sẽ về nhà tìm bố mẹ.”
“Bích Hà!” Mẹ Hoắc vội vàng kéo cô ta, quay đầu mắng Hoắc Tùng Quân nói: “Thứ đồ hèn mặt, không phải là đồ rác rưởi thôi sao, đáng giá để anh quan tâm như vậy.

Anh cũng nói, Lạc Hiểu Nhã nhảy xuống sông, bây giờ nói không chừng đã chết rồi, giữ lại đồ của người chết, anh cũng không sợ xui xẻo.

Chúng ta giúp anh xử lý hết những thứ này, tôi cảm thấy không hề sai”.

“Tôi nói cho anh biết, cuộc hôn nhân này tôi đã định đoạt rồi, nếu như để tôi nhìn thấy anh dám hủy hôn thì tôi sẽ chết trước mặt anh”

An Bích Hà nghe mẹ Hoắc nói như vậy, cúi đầu, chậm rãi nhếch lên khóe môi.

Cô ta biết, với tính cách nịnh bợ của mẹ Hoắc, nhất định sẽ không để cho cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ như vậy, phép khích tướng của cô ta đã có tác dụng.

Sự tức giận trong ánh mắt Hoắc Tùng Quân đã lên đến đỉnh điểm, nhưng mà người trước mặt lại là mẹ ruột của anh, vành mắt anh đỏ hoe, giọng nói run run: “Tại sao mẹ cứ luôn cay nghiệt như vậy..”.

Mẹ Hoắc nhìn dáng vẻ của con trai, cũng bị dọa cho sửng sốt, mím môi không nói, trong lòng không ngừng lo lắng.

Từ nhỏ Hoắc Tùng Quân đã thông minh, khí thế mạnh mẽ, ông cụ nhà họ Hoắc trực tiếp bỏ qua người cha bình thường của anh, giao thẳng toàn bộ Hoắc Kỳ cho anh.

Trong ấn tượng của mẹ Hoắc, bà ấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của Hoắc Tùng Quân..


Bình luận

Truyện đang đọc