TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Anh ta nói xong thì quay về phía cô nhân viên ở quầy lễ tân rồi nói: “Cô thông báo cho nhân viên ở tất cả các phòng ban và bộ phận dùng toàn bộ công việc lại, mau chóng qua bộ phận thiết kế xem trò hay để mọi người được thư giãn một lát”
Cô nhân viên ở quầy lễ tân đang cảm thấy vô cùng hối hận vì đã dẫn bà cụ vào gây phiền phức cho mọi người.

Bây giờ thấy ông chủ ra chỉ thị thì cô ta vội vàng chạy ra ngoài.

Bà cụ nhìn cô nhân viên quầy lễ tân chạy đi mà ngẩn người rồi hít sâu vào một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Minh, trong lòng thì cảm thấy vô cùng bồn chồn.

Thằng này muốn làm gì đây? Đừng bảo là nó định gọi tất cả nhân viên trong công ty đến đây đấy nhé? Để bảo vệ con khốn nạn Lạc Hiếu Nhã kia mà nó không cần thể diện nữa à?
Bà cụ Lạc đang mải suy nghĩ thì nhân viên của các phòng bạn đã đi sang bên này.

Chẳng mấy chốc mà đã có rất nhiều người vây quanh, họ ghé tai nhau bàn luận ầm ĩ, không biết ông chủ gọi mình đến để xem cái gì.


Nhưng vì không cần làm việc nên tất cả mọi người đều rất hứng thú.

Thấy mọi người cũng đã đến gần hết rồi thì Trần Thanh Minh để nhân viên vây xung quanh bà cụ còn mình thì ngồi lên ghế.

Vì ánh mắt thờ ơ nên khuôn mặt điển trai của anh ta cũng hiện lên vẻ khinh thường.

“Bà cụ, tôi nghe Hiếu Nhã nói là bà chửi hay lắm, nghe đã tai lắm.

Chúng tôi, những người đang có mặt ở đây chỉ là người trẻ tuổi, mới chỉ được nhìn bộ môn văn hóa phi vật thể này qua Internet thôi.

Hôm nay bà bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem thử đi, để chúng tôi được thưởng thức loại hình văn hóa này nữa.

Mọi người nói có phải không?”
Trần Thanh Minh vừa nói xong thì tất cả nhân viên trong công ty đều cổ vũ vô cùng nhiệt tình, bộ phận làm việc của họ ở rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy bà cụ đã buông lời chửi mắng vô cùng thô tục và bẩn thỉu, mà dường như người bà già này mắng chính là người đẹp nổi tiếng và có công lớn đối với công ty, Lạc Hiếu Nhã.

Họ vốn đã đứng ngồi không yên, vẫn luôn chờ đợi cơ hội này nên cả đám người nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Bà cụ bị họ nhìn chằm chằm như thế thì sợ đến ngây người, ngồi dưới đất mà cảm thấy sàn nhà lạnh lẽo vô cùng nhưng lại chẳng mắng được câu nào.

Chuyện này… Chuyện này… Sao cái thằng Trần Thanh Minh này lại không dùng chiêu để tiếp chiêu nhỉ, còn cái đám nhân viên này nữa, chuyện gì đang xảy ra với chúng nó vậy? Sao chúng nó đều bảo vệ Lạc Hiếu Nhã thể này? Tại sao con khốn nạn chó mà kia lại được hoan nghênh và yêu quý đến thế?

Bà cụ không hề biết ngay khi vào công ty chưa được bao lâu, Lạc Hiếu Nhã đã làm rất tốt công việc của mình, cô còn giúp bộ phận Marketing giải quyết tổn thất mà cô nhân viên quầy lễ tân gây ra, giành được giải quán quân cuộc thi thiết kế khiến công ty nở mày nở mặt.

Thế nên năng lực và nhân phẩm của cô đã thu phục lòng người từ rất lâu rồi.

Trần Thanh Minh thấy bà cụ nhìn xung quanh một vòng bằng vẻ mặt ngây ngốc thì cười lạnh lùng: “Sao nào? Khí thế vừa rồi của bà đâu? Hay là vì chúng tôi có ít người nên chưa làm bà thỏa mãn à? Hay là thiếu nhạc nền? Nếu bà có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng tôi cam đoan có thể khiến bà hài lòng”
Trước đây bà cụ Lạc giở trò ăn vạ ở bất cứ đâu cũng vô cùng thành công, mỗi lần đều có thể chiến thắng trở về nhưng lần này đã phải tẩm cửa sắt khiến bà cụ tức giận đến mức đôi môi cũng phát run: “Mày… Tất cả chúng mày… Tất cả chúng mày bắt nạt một bà già..”
“Chúng tôi bắt nạt bà lúc nào?” Trần Thanh Minh nhìn bà cụ bằng vẻ mặt không đồng tình: “Chúng tôi đang cổ vũ cho bà mà.

Bà nhìn đi, nhân viên của chúng tôi còn mang đồ ăn vặt, nước uống, hướng dương sang đây cho bà này, bà vẫn không hài lòng à?”
“Mày..” Bà cụ bò từ dưới đất dậy, chỉ vào mặt Trần Thanh Minh rồi nói không thành lời.

Hình như bà cụ đang hối hận rồi, cảm thấy mình không nên đụng độ với người này nhưng không tìm được Lạc Hiếu Nhã thì bà cụ vẫn không cam lòng.

Con trai mình vẫn còn đợi mình trút giận thay mà, mình không thể để đảm nhãi ranh này bắt chẹt được.


“Mày giúp đỡ Lạc Hiếu Nhã là vì mày với nó cùng một giuộc với nhau, vì nó được mày bao nuôi đúng không?” Đột nhiên trong đầu bà cụ Lạc lóe lên một ý nghĩ rồi chỉ vào Trần Thanh Minh mà quát ầm lên.

Trần Thanh Minh đang uống nước, nghe bà cụ nói vậy thì bị dọa đến mức phun hết nước ra ngoài.

Mình bao nuôi Lạc Hiếu Nhã ả? Mình làm sao mà dám bao nuôi Lạc Hiếu Nhã đây?
Dù bà cụ này không muốn sống nữa nhưng anh ta vẫn biết tiếc cái mạng nhỏ của mình.

đấy nhé.

Các nhân viên nghe bà cụ nói thế thì đều yên lặng, ông chủ và cô cấp dưới xinh đẹp, đây đúng là một đề tài vô cùng mập mờ!.


Bình luận

Truyện đang đọc