TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Ông ta nhịn nhiều năm như vậy.

Mấy năm trước, bà cụ thật sự đưa hết tài sản cho ông ta.

Trong lòng ông ta, bản thân ưu tú hơn Lạc Quang Nhật rất nhiều, vẫn luôn kiêu ngạo xem thường ông ấy.

Nhưng ai biết được Lạc Quang Nhật thực sự thành công trong kinh doanh, trở thành ông chủ một công ty nhỏ, mức sống tăng vọt, còn ông ta vẫn chỉ làm một giám đốc điều hành nhỏ nhoi.

Mỗi lần Lạc Quang Nhật mang đồ đạc đến, Lạc Đại Hùng đều cảm thấy ông ấy cố ý tới khoe khoang, làm nhục ông ta.

Dần dần nỗi hận của ông ta ngày càng sâu, cũng ngày càng muốn có được tài sản của ông ấy.


Nhưng bọn họ ở riêng, nên nếu muốn có được tài sản thì chỉ có thể khiến Lạc Quang Nhật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ cần ông ấy chết, trong nhà chỉ còn lại hai người phụ nữ, căn bản không làm nên trò trống gì.

Điều khiến Lạc Đại Hùng cao hứng chính là Lạc Hiểu Nhã lúc ấy cũng bị mù, thật sự là ông trời cho ông ta cơ hội.

Sau khi có được tài sản, quả thật ông ta được nở mày nở mặt một thời gian, sau đó bị đứa con trai rác rưới làm mất hết.

Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng nhìn bọn họ chó cắn chó, xảy ra vấn đề từ bên trong, cô không cần quan tâm nữa.

Ngay cả những người đứng ngoài nhìn vào nữa, vốn bác Lạc tưởng sẽ là những người này trợ giúp ông ta, nhưng vì vừa rồi ông ta mới đẩy bà cụ nên bây giờ mọi người đều nhằm vào ông ta.

Cảnh tượng hỗn loạn.

Bác Lạc bị mọi người xô đẩy, cũng không có thuật phân thân nên căn bản không có cách nào làm phiền Lạc Hiểu Nhã.

Lạc Quang khó khăn lắm mới thoát khỏi sự vây quanh của các bác gái, anh ta hung hăng nhìn Lạc Hiểu Nhã, giọng nói lo lắng lại dữ tợn: “Lạc Hiểu Nhã, mày nói đi, có cho tiền hay không?”
“Không cho, cho dù tôi ném tiền vào nhà vệ sinh hay đặt trong máy hủy tài liệu, tôi cũng sẽ không cho anh, anh bỏ cuộc đi” Lạc Hiểu Nhã buông tay, tỏ vẻ muốn giúp nhưng không giúp được.

Sắc mặt Lạc Quang càng thêm dữ tợn: “Chẳng lẽ mày thật sự trơ mắt nhìn tao bị người ta chém đứt hai tay sao?”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong lời này nhíu mày, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lạc Quang, anh biết vì sao tôi lấy được bản ghi âm nhưng lại không báo cảnh sát luôn không?”
Lạc Quang vốn đang cực kỳ tức giận, hận Lạc Hiểu Nhã không giúp anh ta, nghe xong những lời này, toàn bộ sự tức giận.


đông lại, cả người sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, Lạc Hiểu Nhã lấy được bản ghi âm do chính miệng anh ta nói ra, có thể làm chứng cứ quan trọng, không chỉ có thể lấy lại nhà ở mà còn có thể đoạt lại tài sản.

Tuy không thể lấy lại hết những tài sản này, nhưng cũng có thể lấy lại một ít tiền từ tay bọn họ.

Tại sao cô không vạch trần bọn họ?
Lạc Quang ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn cô: “Mày còn có chiều gì vậy? Máy định làm gì?”
Lạc Hiểu Nhã nghe anh ta hỏi những lời ngốc nghếch như vậy, đột nhiên nở nụ cười, người này đúng là không có đầu óc.

Đã bị ép đến mức này vẫn không phát hiện ra chuyện anh ta nợ nần là do cô thiết kế ra sao?
“Bố tôi bị tai nạn chỉ là có một nguyên nhân nhỏ là do các người, nếu đưa các người đến đồn cảnh sát, nói không chừng chỉ cần một thời gian đã được thả ra.

Tôi đương nhiên không cam lòng, các người nợ tôi nhiều như vậy, sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua như thế được?”
Rõ ràng là nụ cười kia cực kỳ sáng ngời, nhưng lại làm cho lưng Lạc Quang bắt đầu rét lạnh.


Trong đầu anh ta lóe lên suy nghĩ, nhưng lại không kịp nắm lấy, bởi vì ở cửa lại xuất hiện hỗn loạn.

Là một đám người mặc âu phục màu đen, khuôn mặt hung thần ác sát, hình xăm từ cổ áo âu phục lan ra đến cằm.

Trong ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ, đây là người của anh Long.

“Chậc, thì ra là ngươi ở chổ này!” Đám người vừa đển thì nhìn thấy cảnh tượng ầm ĩ dưới tầng, giọng nói xuyên qua đám người truyền tới.

Đám bà cụ đang xô đây chỉ trích Lạc Đại Hùng yên tĩnh một chút, quay đầu lại thì nhìn thấy đám người không dễ chọc, mang theo cháu trai của mình chống nạng tản ra ngày lâọ tức.

Cứ như vậy một lúc, mọi người tản ra khắp hướng..


Bình luận

Truyện đang đọc