TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Mẹ Hoắc vừa nghe xong lời này, liền lật lật trong túi, lấy ra một tấm séc, đập “bụi” một tiếng xuống ngay trước mặt cô: “Cô muốn bao nhiêu, tự mình điền vào đi”
“Bà Hoắc thật là hào phóng quá” Lạc Hiểu Nhã cầm tấm séc lên, lại lấy bút thuần thục lưu loát điền vào sau đó lại đưa cho bà ấy: “Bà xem.

thử, số tiền này thế nào?”
Mẹ Hoắc không chút để ý cầm lấy tấm séc, nhìn thấy số tiền trên đó, toàn bộ sự khinh thường cùng kiêu ngạo trên mặt đều biến mất không còn tăm hơi, bà ấy nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: “Lạc Hiểu Nhã, cô đừng có mà quá đáng!”.

Chỉ thấy khung để điền số tiền trên đó, đều viết kín bởi những con số chín, vị trí viết hoa Việt Nam Đồng, Lạc Hiểu Nhã cũng điền vào luôn.

Tổng cộng, là hai nghìn chín trăm chín mươi chín nghìn tỷ chín trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn, viết có số nguyên có số thập phân.

Lạc Hiểu Nhã dùng bút chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sáng sủa rạng rỡ: “Mẹ Hoắc, nếu không phải chỗ viết trên tấm séc có giới hạn, tôi sẽ không chỉ điền như thế thôi đâu.


Người như Hoắc Tùng Quân còn đáng giá hơn số tiền này rất nhiều”.

Cô vừa nói, vừa nhìn dáng vẻ nhăn nhó của mẹ Hoắc, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ồ, xem ra bà Hoắc cho rằng lời tôi nói không đúng sao? Chẳng lẽ bà cảm thấy con trai mình không đáng số tiền này sao?”.

Lời này khiến cho mẹ Hoắc không biết nên trả lời thế nào.

Nếu như đồng ý, vậy bà ấy sẽ phải bỏ ra số tiền này, nếu như không đồng ý, thì chẳng khác gì nói Hoắc Tùng Quân không đáng bấy nhiêu tiền.

Bất kể là gật đầu hay lắc đầu, đều là bất lợi đối với bà ấy.

“Lạc Hiểu Nhã, cô đang đùa giỡn gì vậy, chớ có được nể mặt còn không biết xấu hổ” Mẹ Hoắc cắn răng, xé nát tấm séc ra.

Lạc Hiểu Nhã nhìn động tác của bà ấy, nụ cười trên mặt của cô dần biến mất, biểu cảm đầy căng thẳng và nghiêm túc: “Là bà nói đùa với tôi trước.

Từ khi bước vào nhà, bà đã không ngừng mắng mỏ tôi, cố chấp ảo tưởng cảm thấy tôi đang quấn lấy con trai của bà.

Bây giờ bà còn lấy tiền ra để làm nhục tôi, tôi điền vào tấm séc rồi, bà lại bắt đầu tức giận”
Cô đặt bút xuống “cạch” một tiếng: “Hôm nay có vẻ như chúng ta không thể nói chuyện cho xong được, cửa ở đằng kia, bà đi về đi, không tiễn” Nếu bà muốn làm nhục tôi ở trong nhà tôi, tôi sẽ không ngần ngại gọi cảnh sát ngay lập tức đầu.

Đến lúc đó trước mặt nhiều người như vậy, bà bị còng tay ngồi lên xe cảnh sát, cái bà đánh mất không chỉ là mặt mũi của bà, mà còn có mặt mũi của nhà họ Hoắc”

Mẹ Hoắc giận dữ, vịn cái bàn, thật lâu sau vẫn không trở lại bình thường được, ngón tay run rẩy chỉ vào Lạc Hiểu Nhã, đang chuẩn bị mở miệng.

Lạc Hiểu Nhã không đếm xỉa tới bà ấy, giơ điện thoại di động lên, phía trên hiển thị giao diện quay số, đã nhập sẵn số 113.

“Bà chỉ cần mở miệng, tôi sẽ lập tức nhấn phím gọi, nếu bà không tin, đại khái có thể thử xem sao.”
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không hề có chút cung kính cùng sợ hãi như ba năm trước, mẹ Hoắc cảm thấy mình dường như không hề quen biết cô, tại sao Lạc Hiểu Nhã lại trở nên như thế này.

Cuối cùng mẹ Hoắc vẫn phải rời đi, bà ấy thật sự không nắm chắc được thái độ của Lạc Hiểu Nhã, bà luôn luôn cảm thấy Lạc Hiểu Nhã không phải chỉ nói cho có, mà cô sẽ thật sự báo cảnh sát.

Lạc Hiểu Nhã nhìn bà ấy rời đi, cũng không có tâm trạng vẽ thiết kế gì nữa, trong mắt chất chứa vẻ lạnh lùng như băng.

Mẹ Hoắc thật sự không thể nào hiểu nổi, ba năm đó, lý do cô vẫn chịu đựng sự châm chọc mọi nơi mọi lúc của mẹ Hoắc, không phải bởi vì tính cách nhát gan, cũng không phải bởi vì mẹ Hoắc thật sự giỏi giang như vậy.

Mà là bởi vì Lạc Hiểu Nhã thích Hoắc Tùng Quân, bởi vì phần thích đó, cho nên mới chịu đựng sự làm mưa làm gió của mẹ Hoắc trên đầu cô bấy nhiêu lâu.


Hiện tại vị trí của cô và Hoắc Tùng Quân đã trao đổi cho nhau, trong mắt cô, mẹ Hoắc thật sự không đáng một xu, cho nên sao cô lại phải tiếp tục chịu đựng bà ấy nữa.

Lạc Hiểu Nhã cầm lấy điện thoại di động, xóa ba con số 113 đi, bẩm lại một dãy số khác, cho dù đã rất lâu rồi không hề bấm gọi, nhưng dãy số này cũng vẫn in vào lòng cô, quen thuộc như trước.

Hoắc Tùng Quân đang xử lý tài liệu, chuông điện thoại di động vang lên, anh tùy ý liếc mắt một cái, là một dãy sổ lạ.

Không biết vì sao, anh lại có một linh cảm mãnh liệt rằng, đây là số điện thoại của Lạc Hiểu Nhã..

Lúc tiếng thứ hai vang lên, Hoắc Tùng Quân liền bắt máy, trong giọng nói mang theo chút chờ mong: “Hiểu Nhã!”
“Hoắc Tùng Quân!” Giọng nói của Lạc Hiểu Nhã lại mang theo một cơn thịnh nộ: “Tối qua anh hỏi tôi, có bằng lòng cho anh một cơ hội hay không, tôi sẽ trả lời anh ngay bây giờ”
“Không bằng lòng!” Cô nói xong lập tức cúp điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc