TỐNG TIÊN HÀNH



“Ta dạo gần đây khi tu luyện đột nhiên tiến triển thần tốc nhưng mỗi khi trăng tròn đều cảm giác trong người có một ngọn hỏa diễm thiêu đốt, ban đầu chỉ là một điểm, hiện tại lan tràn khắp kinh mạch, có xu thế lan tràn tới đan điền.

Cảm giác đau đớn như kim châm lóe lên rồi biến mất.

Xin Chung trưởng lão giải đáp giúp đệ tử có phải ta tu luyện xuất hiện sai lầm gì hay không?”
Thanh âm của Tống Phong rất bình tĩnh, ánh mắt chăm chú, dường như đang rất chờ đợi được Chung trưởng lão giải đáp vấn đề của mình.
Chung trưởng lão hai mắt như có thâm ý nhìn Tống Phong, cuối cùng mở miệng:
“Đây là dấu hiệu trúng Nguyệt Hỏa Độc.

Ngươi hẳn là do nôn nóng tu luyện mà phục dụng Tụ Tinh Đan thứ phẩm, bên trong có chứa Nguyệt Hỏa Đằng chưa được tinh luyện hoàn toàn mà ra.

Để hóa giải, chỉ cần dùng linh thạch thủy hệ hoặc đến nơi có linh khí thủy hệ nồng đậm chậm rãi ôn dưỡng kinh mạch, củng cố tu vi sẽ tự động hóa giải.

Độc này độc tính không mạnh, lấy chút tu vi kia hẳn là có thể trong vòng nửa năm tự nhiên hóa giải.

Tuy nhiên nếu để đi vào đan điền thì sẽ tạo thành tổn thương đến căn cơ, độ khó hóa giải ngay lập tức sẽ tăng lên gấp đôi.”
“Tốt, hôm nay đến đây kết thúc.”
Nói đến đây, Chung trưởng lão ánh mắt như có như không liếc qua Lữ Nhân, sau đó vung tay thu lại bồ đoàn, hóa thành một đạo bạch quang biến mất.
Sự việc vừa rồi làm cho buổi giảng đạo này có thêm chủ đề để nói chuyện, đám người cũng nhanh chóng vừa bàn tán vừa trở về chỗ của mình.
Tống Phong và Lữ Nhân cũng sớm đã rời khỏi quảng trường.
Trên đường đi, hai người đều không nói câu nào.
Tống Phong thần sắc có chút thản nhiên, còn Lữ Nhân thì dường như đang suy tư gì đó.
Cho đến khi về đến trước chỗ ở, Lữ Nhân mới nhìn Tống Phong thật sâu, chắp tay nói:
“Tống sư đệ, ta Lữ Nhân mặc dù quảng giao kết bạn, thế nhưng chân chính bằng hữu để ta có thể vào sinh ra tử không có mấy người.


Sư đệ Tống Phong ngươi tính là một cái.

Từ nay nếu như có việc, cứ việc nói một tiếng, sư huynh tuyệt đối không để ngươi thất vọng!”
“Lữ sư huynh không cần quá để ý.

Ba năm qua sư huynh đối với ta thường thường tương trợ, chút việc này tính là gì.

Vả lại, quả thật là sư đệ đang có việc cần sư huynh trợ giúp đây.” Tống Phong nhẹ nhàng đáp.
“Sư đệ cứ nói.” Lữ Nhân nghiêm mặt.
Tống Phong gật đầu, đem tình hình tu luyện của mình nói ra.
Lữ Nhân nghe xong, nhíu mài trầm tư.
“Đây hẳn là như sư đệ nghi ngờ, chính là bình cảnh.

Thông thường mỗi một khi tiến giai tiểu cảnh giới đều sẽ ngẫu nhiên xuất hiện các loại bình cảnh.

Thứ mà sư đệ có thể là do tích lũy căn cơ quá nồng đậm, khiến cho việc hấp thu thiên địa linh khí không theo kịp, đồng thời linh lực trong người chỉ có vào không có ra, lâu ngày tạo thành một loại bài xích với linh khí mới hấp thu thổ nạp vào.” — QUẢNG CÁO —
“Sư huynh, theo lời ngươi nói thì cách giải quyết như thế nào đây?” Tống Phong sờ sờ mũi.
Lữ Nhân hơi đăm chiêu:
“Loại tình huống này ta cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy qua thư tịch, chưa từng gặp phải.

Nhưng trong thư tịch có nói, nếu gặp loại tình huống này có thể dùng hai cách giải quyết.

Cách thứ nhất, đó là dùng đại lượng thiên tài địa bảo như đan dược hoặc là linh thạch để tạo thành một luồng linh khí tinh thuần khổng lồ, đủ sức phá vỡ bình chướng, từ đó xông quan.”
Nói tới đây, y hơi dừng lại sắp xếp ý nghĩ, nói tiếp:

“Còn phương pháp thứ hai, đó chính là tìm một công pháp nào đó tu luyện, tốt nhất là công pháp chiến kỹ để tu luyện, dựa vào nó lưu chuyển linh lực, giúp cân bằng tuần hoàn linh lực trong cơ thể, từ đó có thể dần dần mài mòn bình chướng, tất có thể xông quan.

Chỉ có điều, phương pháp thứ hai này cần tốn hao thời gian hơn phương pháp thứ nhất rất nhiều.

Ta nơi này dù không nhiều nhưng có chút ít tồn trữ, nếu như sư đệ cần, ta…”
Tống Phong đem động tác đặt tay lên túi trữ vật của Lữ Nhân ngăn lại, ôm quyền nói:
“Đa tạ sư huynh giải hoặc, sư đệ cần cân nhắc một chút.

Sư huynh yên tâm, nếu như cần thiết ta sẽ tuyệt đối không khách khí.

Sư huynh tạm thời cứ giữ lại những thứ đó bên người.”
Túi trữ vật là một loại pháp khí chứa đồ cấp thấp.

Mỗi một đệ tử sau khi bước vào Luyện Tinh Cảnh, trong cơ thể đã có linh lực mới được cấp phát sử dụng.

Tống Phong chính mình cũng có một cái.

Mà bởi vì đặc thù mỗi một túi trữ vật đều có thủ đoạn nhận chủ riêng, cho nên chỉ có người sở hữu mới có thể mở ra, độ an toàn khá cao.

Cho nên thông thường đa số tu sĩ đều sẽ đem gia sản của mình để vào bên trong, thời khắc mang theo người.
Đồng tiền đi liền khúc ruột!
Chính là ý tứ này.
Cho nên Tống Phong vừa thấy Lữ Nhân đặt tay lên túi trữ vật liền biết y muốn làm gì.

Mà Lữ Nhân cũng không có quá gượng ép Tống Phong, nghe hắn nói vậy liền gật đầu:
“Tốt, vậy hiện tại sư huynh đi trước.”
Chính y cũng cần nhanh chóng trở về xem xét tình huống Nguyệt Hỏa Độc bên trong người mình.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong suy tư một chút, liền không đi vào nơi ở mà xoay người đi về một hướng khác.
Trên đường đi, Tống Phong liên tục gặp áo xám đệ tử tới lui, mỗi người đều có vẻ vội vàng.

Một vài người đi cùng hướng hình như nhận ra Tống Phong, có chút để ý quan sát.

Cá biệt một vài người còn chủ động chắp tay chào hỏi, dường như đối với cách làm người của Tống Phong cũng có chút bội phục.
Tống Phong sờ mũi cười cười, cũng nhất nhất hoàn lễ.
Một lát sau, hắn dừng lại trước một tòa đại lâu.

Đại lâu này không biết được xây nên từ chất liệu gì mà toàn thân đen nhánh, trước cửa có một tấm bia đá khắc ba chữ lớn “Tàng Thư Điện”
Tống Phong nhấc chân đi vào bên trong đại lâu.
Vừa mới đi vào đại môn, trước mắt hắn đột nhiên sáng lên, cảm giác toàn thân mát lạnh.

Tống Phong định thần nhìn lại liền thấy không gian đại sảnh nơi này không quá rộng lớn, phía trước cũng không phải là từng giá sách như hắn tưởng tượng mà là nhiều cánh cửa khác nhau.
Những cánh cửa này phía trước có đánh số thứ tự, mà lối ra vào đều có màn sáng che chắn, khiến cho cảnh tượng phía bên trong bị ẩn giấu.
Tống Phong đưa mắt nhìn về phía tay trái, liền thấy một lão nhân đang thảnh thơi nằm trên ghế thái sư, trong tay còn cầm một cái quạt lông phe phẩy.

Bộ dáng hết sức nhàn nhã.

Tống Phong hơi cảm ứng một chút, liền phát giác khí tức trên người lão nhân này thâm sâu khó dò, dù nằm thảnh thơi nhưng vẫn như có như không một tia uy áp tràn ra.

Khí tức này chỉ có ở Luyện Khí Cảnh!
Tống Phong tâm thần run lên, khẽ vỗ túi trữ vật, lấy ra lệnh bài bước tới chắp tay cung kính:
“Đệ tử Tống Phong muốn tìm công pháp chiến kỹ.


Xin sư huynh hỗ trợ.”
Lão nhân khẽ liếc mắt qua lệnh bài, liền thu hồi ánh mắt:
“Đi vào cửa số một.

Luyện Tinh Cảnh chiến kỹ công pháp nằm ở góc bên phải.

Đệ tử tạp dịch chỉ được giới hạn đổi công pháp một lần mỗi ba năm.

Chỉ được sao chép, không được mang đi.

Ba canh giờ đầu miễn phí, mỗi canh giờ tiếp theo tốn một điểm sư môn.” — QUẢNG CÁO —
Lão nói xong, liền tiếp tục phe phẩy quạt ngáy ngủ.
“Đa tạ sư huynh.” Tống Phong chắp tay, xoay người đi tới.
Tống Phong mang theo lệnh bài bước qua cánh cửa số một.
Lập tức, Tống Phong cảm thấy từ bên trong màn sáng như có một lực cản vô hình, một loại lực lượng kỳ lạ dường như quét qua toàn thân hắn, khi quét đến lệnh bài trong tay Tống Phong thì mới chậm rãi tiêu tán, lực cản kia cũng theo đó biến mất.
Tống Phong thở phào, đem lệnh bài cất đi, hoàn toàn bước hẳn vào bên trong.

Phía sau cánh cửa này vậy mà cho Tống Phong một cảm giác như bước vào một vùng thiên địa hoàn toàn khác, một gian phòng rộng với nhiều kệ sách được ngăn cách với nhau với các vách tường che cùng một không gian yên tĩnh vắng lặng khiến cho tâm linh của hắn như được yên tĩnh lại mấy phần.
Trong lòng mang theo chút chờ mong, Tống Phong nhớ lại lời lão nhân, chủ động đi về phía bên phải.
Bước chân Tống Phong dừng lại.
Đập vào mắt hắn là một dãy sách dài với đủ màu sắc.
Từ hình dáng đến xem, liền có đủ loại hình thù công pháp, từ sách giấy, tấm da cho đến ngọc giản đều có.
Tất cả được sắp xếp chỉnh tề trên một cái kệ thật dài.
Tống Phong bước tới, cẩn thận cầm một quyển công pháp lên xem xét.
Trong đầu đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên đến Cổ Thư Trai tìm công pháp võ đạo, cũng là loại cảm giác có chút hồi hộp như thế này.
Hắn lắc đầu, đem tạp niệm thu hồi, tập trung quan sát quyển công pháp trên tay..


Bình luận

Truyện đang đọc