TỐNG TIÊN HÀNH



Tống Phong âm thầm phê bình.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến vật gì đó của Hồng y nữ tử vẫn bị hắn cất kỹ thì mặt già hơi đỏ, liền thu liễm tâm thần lại.
Mà gã đệ tử Thiết Kiếm Môn nghe Tống Phong trả lời như vậy liền nhất thời cứng họng, sắc mặt đỏ lựng lên.

Y thẹn quá hóa giận quát:
“Hừ, vừa rồi ngươi khinh bạc vô lễ với Âu Dương tiên tử, ngươi tính sao đây?”
“Khinh bạc vô lễ? Cớ gì các hạ nói ra lời ấy? Lại nói, các hạ đây là gì của vị tiên tử này? Là tình nhân, là trượng phu hay là thế nào? Lại nói, tại hạ chỉ đi ngang qua đây, vô tình gặp mặt nên quả thật là nhìn qua đôi chút.

Còn các vị đây một đường lẽo đẽo theo sau, nói thô tục chút, rắm của nàng các ngươi cũng đã ngửi, mà lại còn hẳn là khen thơm, vậy giữa tại hạ và các vị ai mới là kẻ vô lễ đây?” Tống Phong trong lòng có cỗ lửa giận, trầm giọng.
Trước nay chỉ từng gặp qua đám thiếu gia công tử ở thế tục vì giành gái mà phát rồ, không ngờ hôm nay đến tu tiên giới cũng gặp qua tu sĩ mê gái.
“Rừng rộng lớn chim gì cũng có.” Tống Phong thầm than.
Người kia nghe Tống Phong nói xong, sắc mặt “Bá” một cái đỏ bừng.

Len lén liếc nhìn Âu Dương tiên tử, thấy nàng hơi chau mài, biểu lộ không vui, y liền như bò đực thấy áo đỏ, không nói hai lời vung nắm đấm tới trước mặt Tống Phong.
Tống Phong nhíu mài, tinh mang trong mắt lóe lên, tay phải đánh ra thủ chưởng.
“Uỳnh!” hai nắm đấm va chạm vào nhau, lập tức hai người tách ra.
Đệ tử Thiết Kiếm Môn lùi lại mấy mét, bàn tay trong ống tay áo hơi run rẩy, nổi giận gầm lên:

“Khốn kiếp, ngươi dám ô uế Âu Dương tiên tử.

Hôm nay nếu không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi nơi này.”
Nói xong, một tay đặt lên túi trữ vật, tay còn lại cầm lấy chuôi kiếm đeo sau lưng.
— QUẢNG CÁO —
Hiển nhiên, động tác đấm vừa rồi phần nhiều là làm trò để lấy điểm trước mặt người đẹp mà thôi.

Vả lại, Tống Phong từ đầu đến cuối cũng không có thật sự gây chuyện với bọn họ, không có cớ gì y phải thật sự động thủ.

Mà lại, y cũng không muốn làm chim đầu đàn, nơi này hộ hoa sứ giả còn có những người khác, cớ sao chỉ có một mình hắn phải liều mạng.

Mà Tống Phong thì thu hồi nắm đấm đứng nguyên tại chỗ.

Không ai biết được, trong khoảnh khắc giao thủ vừa rồi, nắm đấm của Tống Phong có một lớp ngũ sắc linh lực gia trì, mà một tia ngũ sắc linh lực này lại thần không biết quỷ không hay theo nắm đấm bám vào tay của đệ tử Thiết Kiếm Môn.
Nhìn người trước mắt ngoài mạnh trong yếu, Tống Phong thầm cười lạnh, vừa muốn nói gì đó thì lại nghe âm thanh nhỏ nhẹ của Âu Dương nữ tử truyền tới:
“Triệu đại ca, xin dừng tay, chuyện này hẳn là có hiểu lầm.

Vị công tử này quả thật vừa rồi không có ý gì vô lễ với tiểu nữ, chỉ là tiểu nữ nhìn thấy công tử đơn độc một mình, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm nên mới muốn hỏi một chút xem công tử có muốn cùng gia nhập với chúng ta tiến lên phía trước tầm bảo hay không mà thôi” Nói xong, lại quay sang Tống Phong ôn nhu thi lễ nói: “Tiểu nữ Âu Dương Tư Duệ ra mắt công tử.”
“Ài, vẫn là Âu Dương tiên tử lòng dạ thiện lương, Triệu mỗ bội phục.


Nếu nàng đã nói như vậy thì Triệu mỗ cũng nể mặt mũi nàng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Thanh niên họ Triệu chắp tay, gương mặt chân tình nói ra.

Trong lòng thì hơi thở phào vì tìm được bậc thang bước xuống.

Y mê gái nhưng không đến mức quá ngu, giờ phút này nói một câu nịnh nọt Âu Dương Tư Duệ xong liền liếc nhìn Tống Phong, hừ một tiếng hất tay áo đi sang một bên.
Lúc này, Âu Dương Tư Duệ mới nhẹ cười nhìn Tống Phong hỏi:
“Công tử, không biết ý ngươi như thế nào?”
“Đa tạ Âu Dương cô nương có lòng, tại hạ độc lai độc vãng đã quen.

Vả lại tại hạ cũng không có dự định đi tầm bảo gì nữa, chỉ là tùy tiện dạo chung quanh ngắm cảnh một chút, chờ hết thời gian đi ra mà thôi.

Xin Âu Dương cô nương cứ tự nhiên.”
Tống Phong chắp tay từ chối, nàng đã gọi hắn là ‘Công tử’ thì hắn cũng không khách khí xưng lại ‘Cô nương’, xem như huề nhau.
“Nếu công tử đã quyết định như vậy thì tiểu nữ cũng không ép.” Âu Dương Tư Duệ gật nhẹ đầu, liền phiêu phiêu cùng với đám ong ruồi bay đi về phía xa.

— QUẢNG CÁO —

Nhìn phương hướng mà đám người bay đi, thình lình lại không hẹn mà cùng hướng với chỗ lúc nãy Tống Phong bị đám hồn ảnh dọa sợ mất mật.
Nhìn nhóm người Âu Dương Tư Duệ đi xa, ánh mắt Tống Phong hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Giờ phút này, liên tưởng đến việc Mặc lão khăng khăng muốn đưa hai vị đệ tử vào đây.

Lại thêm bộ dáng lén lén lút lút dùng la bàn thăm dò của Kỳ Vô Cực, lôi kéo đồng đạo của Âu Dương Tư Duệ.
Điều này làm cho Tống Phong phát giác trên người của hai vị này có điều gì đó rất không bình thường.
Không phải tự nhiên mà bọn họ lại cùng tụ họp ở một khu vực có phạm vi gần nhau như vậy.
Ánh mắt Tống Phong khẽ đảo, đột nhiên suy nghĩ đến điều gì đó, liền khẽ cười một tiếng, không chút khách khí phát tán khí tức, công khai hóa thành một đạo hào quang bay vút về phía xa, ngược lại với hướng mà Âu Dương Tư Duệ tiến lên.
Hành động này của Tống Phong làm cho nhóm người của Âu Dương Tư Duệ mặc dù đã đi xa nhưng vẫn cảm nhận được.

Trong đôi mắt đẹp của Âu Dương Tư Duệ hiện lên một chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền đem chút nghi hoặc này dẹp sang một bên.

Hiện giờ đại sự chưa thành, những chuyện khác đều là chuyện không đáng để nàng phải bận tâm quá nhiều.
Lại nói, Tống Phong thả ra khí tức bay đi không lâu, đột nhiên đưa mắt nhìn lại về một phương hướng không xa.
“Tín hiệu cầu cứu.

Là Vạn Hoa Cốc.” Tống Phong nhìn một luồng sáng đặc biệt hình đóa hoa bay thẳng lên bầu trời ở chân trời, cau mài lẩm bẩm.
Vì ba phái Đạo Huyền Môn, Linh Hư Tông và Vạn Hoa Cốc có thỏa thuận trước khi vào Cổ Chiến Trường, các đệ tử nếu vào bên trong gặp được người của một trong ba phái thả ra tín hiệu cầu cứu thì cần trợ giúp.

— QUẢNG CÁO —
Ngay cả trong túi trữ vật của Tống Phong cũng có một loại Pháo tín hiệu cầu cứu của Đạo Huyền Môn được Đạo Huyền Chân Nhân âm thầm phân phát cho các đệ tử từ trước khi lên đường.
Tống Phong lúc này có chút do dự, cũng không vội nóng đầu xông lên phía trước mà cẩn thận đáp xuống một bãi loạn thạch.


Đem tất cả khí tức trên người hoàn toàn thu liễm cẩn thận thì Tống Phong mới chậm rãi đem thân mình dần dần ẩn giấu trong suốt, cẩn thận hướng về nơi phát ra tín hiệu cầu cứu mà tiến lên.
“Hàm Hàm, ngươi chạy trước, ta ở lại đoạn hậu.”
“Không được, Chung sư tỷ, chúng ta vừa rồi đã phát tín hiệu, hẳn là sẽ có người ứng cứu.

Cố gắng một chút nữa.”
Trên một bãi loạn thạch, hai nữ đệ tử Vạn Hoa Cốc đang liên tục đưa linh lực gia cố vào một món pháp khí có hình chiếc lá tỏa ra hào quang tạo thành một vòng phòng hộ đem thân hình hai người bao phủ vào trong.

Lúc này, trên thân hai người đều có mấy đạo vết thương làm lộ ra da thịt trắng như tuyết, máu tươi theo đó chảy ra, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Trước người họ là hai thanh niên sắc mặt hung ác đang điều khiển pháp khí liên tục oanh tạc vòng phòng hộ do pháp khí hình chiếc lá tạo ra.
“Hai vị sư muội, cần gì như vậy? Chỉ cần thúc thủ chịu trói, hết thảy dễ nói.

Chúng ta cam đoan không làm khó hai người.”
Một trong hai người là một trung niên râu rậm vừa huy động một cây hắc phiên thả ra vô số hắc khí tấn công vào vòng phòng hộ của hai thiếu nữ Vạn Hoa Cốc, vừa dẫn dụ.
“Hừ, hai vị muội muội, lần này ta cũng muốn nhìn xem các nguơi còn chạy đi đâu.

Mau nói, đám hồn ảnh kia là thứ gì, rốt cuộc vì cái gì truy đuổi các ngươi?”
Người nói chính là nữ tử Bách Hoan Cung mà vừa nãy bị đám hồn ảnh hù dọa chạy đi.

Lúc này hai mắt đăm đăm nhìn vào hai nữ tử Vạn Hoa Cốc..


Bình luận

Truyện đang đọc