TỐNG TIÊN HÀNH



Bên ngoài lối vào Cổ Chiến Trường.
Mấy ngày này, mắt thấy kỳ hạn mười ngày đã trôi qua hết sáu ngày, Uông Thăng càng ngày tâm thần càng không yên, luôn có một cảm giác đại sự sắp ập đến.
Cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, nhưng là tốt hay là xấu thì gã không thể nào biết được.
Chỉ biết, những ngày gần đây, gã muốn ngồi xuống đả tọa nhưng mỗi lần đều thất bại, trong đầu luôn có đủ loại cảm giác khó chịu quanh quẩn.
Cuối cùng, y triệt để từ bỏ, đi đến bên một mỏm núi, hai chân buông thỏng nhìn ra mặt biển xa xa.
Mặt biển Hắc Hải vào thời gian này trong năm thì cho dù ban ngày hay ban đêm đều có một màu đen như mực.

Mặc dù là một tu sĩ Luyện Khí Cảnh hàng thật giá thật, nhưng mỗi khi nhìn đến biển này, Uông Thăng vẫn có cảm giác lạnh sống lưng.

Cảm giác giống như từ dưới đáy biển kia bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có sinh vật lợi hại nào đó nhảy xổ ra vậy.
Tu Tiên Giả có Bốn đại cấm địa.

Trong đó hai cái nằm ở bên trong biển Hắc Hải này.

Hai cái còn lại nằm trên đất liền.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Nếu phải bắt buộc lựa chọn, Uông Thăng hắn nhất định không chút do dự tránh xa Hắc Hải vô bờ vô bến này càng nhanh càng tốt.
Sau khi người của chín đại môn phái tiến vào bên trong Cổ Chiến Trường, vài vị tông chủ thì thảnh thơi ngồi lại đàm đạo, một số vị khác thì lục tục rời đi.
Mà Mặc lão nhân và Dịch đại trưởng lão của Đạo Huyền Môn thì lại chọn một bệ đá trên cao ngồi uống rượu đánh cờ.


Tuy nhiên, sắc mặt của Mặc lão nhân không được tốt lắm, có vẻ như trong lòng có tâm sự.
“Mặc lão, thời gian còn bốn ngày nữa, phải chăng nên chuẩn bị xây lối ra?”
Một giọng ồm ồm đột nhiên vang vọng không gian, một thân ảnh từ trong mây mù bước ra.
“Hừ, Huyết Đồ, không cần ngươi nhắc nhở.

Lão phu tự biết sắp xếp.”
Mặc lão hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý đến Huyết Đồ mà tiếp tục chơi cờ cùng với Dịch Phong.
Khuôn mặt Huyết Đồ âm trầm, nhưng cũng không nói thêm gì mà tìm một chỗ ngồi xuống, hai chân xếp bằng, ngón tay gõ gõ lên đầu gối không biết đang suy tính chuyện gì.
Đột nhiên, hồ nước nơi mở lối vào Cổ Chiến Trường bỗng dưng run rẩy.

Mặt hồ vốn đang phẳng lặng như gương bỗng dưng nổi lên từng đợt sóng nước cuộn trào.

— QUẢNG CÁO —
Sóng nước càng ngày càng dữ dội, thậm chí còn có từng đạo vết nứt như động đất lan tràn ra.
“Không ổn, Chiến trường sụp đổ!” Mặc lão thoáng cái sắc mặt vô cùng khó coi.
Lão ngay lập tức sờ vào trong tay áo lấy ra một cây Hắc kỳ dài chừng hai gang tay, ném vào không trung quát lớn.
Lập tức, hắc kỳ lơ lửng ở giữa không trung, hắc quang từ trong hắc kỳ chen chúc mà ra, tạo thành một mặt đồ án lơ lửng giữa không trung.
Theo pháp quyết trong miệng Mặc lão truyền ra, từ trong đồ án này bắt đầu từng đoàn bạch khí lan ra tạo thành một đoàn bạch vụ bao phủ cả đồ án.
Mặc lão thấy cảnh này, lật tay một cái, lập tức ném vào bạch vụ năm lá phù lục chỉ thẳng vào hướng bạch vụ.

Chỉ thấy bạch vụ như nhận được kích thích, nhất thời cuồn cuộn chuyển động, tạo thành một pháp trận lơ lửng rộng chừng một trượng lơ lửng giữa không trung.
Pháp trận hình thành chưa được bao lâu, liền đột nhiên bạch khí chuyển động hình xoắn ốc.

Bạch khí chấn động, một thân ảnh mờ ảo theo đó đột nhiên chớp động rồi hiện ra.
Tất cả mọi người liếc qua, liền phát hiện đây là một nữ đệ tử của Đạo Huyền Môn.
“Bên trong thế nào?”
Dịch Phong đại trưởng lão nhanh như chớp đem đệ tử này đỡ về phía mình, hỏi.
Nữ đệ tử này sắc mặt còn kinh hãi, vội vàng thi lễ một tiếng, đem tình hình bên trong kể lại.
Càng nghe, đám người càng nhíu mài.

Mà trong lúc nữ đệ tử này vừa dứt lời, lập tức bắt đầu có đệ tử từ bên trong lục tục đi ra.
Những người này có người trên thân vết thương chồng chất, dáng vẻ sợ hãi.

— QUẢNG CÁO —
Cũng có người sắc mặt tuy có tái nhợt nhưng trên thân khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên cơ duyên không tệ.

Những đệ tử nay sau khi đi ra, đều bị gọi lại tra hỏi.
Rốt cuộc mọi người cũng cùng nhau thống nhất một tin tức:
“Ma Tử xuất hiện, Cổ Chiến Trường sụp đổ trước thời hạn!”

Tất cả mọi người đều sắc mặt âm trầm, duy chỉ có nhóm người Ma Thần Giáo thì gương mặt hình như có chút khác biệt, dường như có suy tính gì đó.
“Thăng nhi, lát nữa không nên đi loạn.”
Uông Thăng ở phía xa, đang thấp thỏm nhìn đám người từ Cổ Chiến trường đi ra thì nghe một âm thanh cổ lão truyền vào tai.

Nghe âm thanh này, Uông Thăng liền rùng mình, vội vàng cẩn thận đi tới chỗ tụ tập của Linh Hư Tông lẫn vào.
Giọng nói kia chính là giọng nói lão tổ Linh Hư Tông, cũng là một vị lão tổ của Uông gia, chính vì vậy mà Uông Thăng hắn mới có thể đến nơi này đứng ra tổ chức đánh cược mà không ai nói gì.
Theo nhân số từ bên trong đi ra, ánh mắt Uông Thăng ngày càng sáng lên.
Những kẻ đặt cược ở chỗ hắn đi ra chưa tới bốn thành.

Điều này có nghĩa là y sẽ phát một vố to.
Đúng lúc này, một thân ảnh làm cho Uông Thăng chú ý.
Người này mài kiếm mắt sáng, không phải Tống Phong của Đạo Huyền Môn thì là ai.
Tống Phong vừa hiện thân, lập tức mở ra linh lực hộ thân, đồng thời cũng kích phát mấy lá phù lục đem toàn thân che chắn không chút sơ hở.
Mà hành động này của hắn cũng lập tức bị mấy vị lão tổ chú ý.
“Hừ, con chuột nhắt sợ chết.” âm thanh lạnh lẽo của Huyết Đồ đột nhiên truyền đến.

Nhưng chỉ là âm thanh mà thôi, rốt cuộc y vẫn không có động thủ.
Mà Tống Phong dường như cũng không thèm chú ý tới âm thanh này, mà nhìn chung quanh tìm kiếm vị trí của đoàn người Đạo Huyền Môn, sau đó phiêu nhiên bay tới.

— QUẢNG CÁO —
Sau khi đứng vào hàng, Tống Phong lúc này mới buông lỏng một hơi.
Đột nhiên, Tống Phong cảm giác như có ánh mắt dò xét mình, liền ngẩng đầu nhìn về chung quanh.
Cuối cùng hắn nhìn thấy Tiêu Hàm Hàm cùng Chung Linh đang hướng về phía mình mỉm cười.


Tiêu Hàm Hàm thấy Tống Phong, rõ ràng sắc mặt mang theo vui vẻ, còn làm cái mặt quỷ khiến Tống Phong đối với bà cô này thật hết cách, sờ sờ mũi liền quay đi chỗ khác.
Động tác quay mặt đi này khiến cho Tiêu Hàm Hàm có vẻ cụt hứng, phùng má bĩu môi làu bàu gì đó khiến cho Chung Linh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

Bấy giờ nàng mới nghiêm túc lại.
Mà cũng vì hành động của Tiêu Hàm Hàm, đạo cô chưởng môn Vạn Hoa Cốc mới có chút chú ý đến Tống Phong, chân mài hơi nhíu.
Tống Phong quan sát một lượt, cuối cùng nhìn đến thân ảnh của Uông Thăng đang đứng trong hàng ngũ Linh Hư Tông thì nhếch mép cười, đột nhiên khóe miệng khẽ nhúc nhích.
Uông Thăng đang đứng trong đám người, đột nhiên bên tai nghe tiếng nói truyền tới: “Uông huynh, mọi việc vẫn ổn chứ? Nhìn khí sắc của ngươi không được tốt lắm.”
Uông Thăng nghe âm thanh này, liền đưa mắt tìm kiếm chung quanh.
Cuối cùng, y nhìn thấy Tống Phong đứng ở xa xa đang cười cười nhìn mình, liền có chút kinh ngạc truyền âm lại:
“Tống huynh đệ, ngươi đã có thể truyền âm, chẳng lẽ tu vi của ngươi đã là…Luyện Khí Cảnh?”
“Việc này không quan trọng, quan trọng là không biết Uông huynh có còn nhớ sự tình giữa chúng ta trước đó hay không?” Tống Phong mỉm cười.
Thực ra tu vi của hắn cũng chỉ mới đạt tới Luyện Tinh Cảnh Hậu Kỳ đỉnh phong mà thôi.

Nếu muốn đạt tới Luyện Khí Cảnh, theo cảm giác của Tống Phong hẳn là còn cần bế quan một đoạn thời gian.

Tuy nhiên, việc sử dụng truyền âm thần thông đặc thù của tu sĩ Luyện Khí Cảnh chủ yếu là dựa vào kỹ năng khống chế linh lực là chủ yếu.

Cho nên một tu sĩ Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ đỉnh phong như Tống Phong có thể dùng Truyền âm thuật nói vài câu cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi Tống Phong cũng chỉ mang tâm lý thử một chút, không ngờ lại thành công.

.


Bình luận

Truyện đang đọc