TỐNG TIÊN HÀNH



Tống Phong sau khi rời khỏi nơi ở của “Chung trưởng lão” Chung Hiểu Đồng liền một đường trở về tiểu viện của mình rồi nhanh chóng đem tất cả cấm chế nơi này khởi động.
Việc đầu tiên Tống Phong làm chính là lăn ra giường, buông tay buông chân thoải mái ngủ một giấc thật dài.
Ngày hôm sau, Tống Phong tinh thần tỉnh táo, bước ra từ bồn tắm, đem quần áo sạch tinh tươm mặc vào, cả người lần nữa phấn chấn thoải mái mới bắt đầu đem tất cả thu hoạch của chuyến đi vừa rồi tổng kết lại.
Ngoại trừ số lượng lớn linh thạch, Tống Phong còn thu rất nhiều phù lục, đan dược, công pháp, tài liệu...!Thậm chí pháp khí các loại cũng có vài chục món.

Phần nhiều Tống Phong đều không sử dụng được.

Những thứ này hắn đặt riêng qua một bên, dự định sẽ đến phường thị đổi chút đồ tốt.
Riêng hai túi trữ vật của Âu Dương Tư Duệ và Kỳ Vô Cực, Tống Phong khi ở trong Cổ Động Phủ đã trực tiếp đem tất cả linh thạch bên trong toàn bộ thu lấy, còn những thứ khác hắn đều không có động tới, mặc dù trong đó có nhiều đan dược và thậm chí có cả pháp bảo khiến hắn cực kỳ động tâm.
Tuy nhiên, thèm thuồng thì thèm thuồng, nhưng Tống Phong biết rõ, những thứ này bất cứ đồ vật nào bên trong đều rất có thể sẽ bị Mặc lão truy tung, điều này không chừng sẽ dẫn tới họa sát thân.

Tống Phong cũng không muốn một lão quái vật mà ngay cả chín đại tông chủ đều khách khí sẽ truy sát mình.

Đối với việc đem đồ vật của Âu Dương Tư Duệ và Kỳ Vô Cực toàn bộ vứt bên trong Cổ chiến trường, Tống Phong không có nửa điểm hối tiếc.
Những ngày sau đó, một mặt Tống Phong bắt đầu tiến hành đem thu hoạch của chuyến đi vừa rồi, mặt khác bắt đầu bế quan củng cố tu vi, chuẩn bị đột phá cảnh giới Luyện Khí Cảnh.

Mấy ngày trước hắn đã ra ngoài một chuyến, dùng lượng lớn điểm sư môn để đổi lấy Ích Cốc Đan.

Với lượng Ích Cốc Đan nay, sẽ đủ cho hắn bế quan vài năm mà không cần phải bổ sung lương thực.

Với nồng độ linh khí nồng đậm ở nơi này cùng với lượng linh thạch khổng lồ mà Tống Phong thu hoạch được, nếu như hắn muốn bế quan năm mười năm cũng không phải là không được.
Cứ như thế, Tống Phong một bên củng cố tu vi, một bên bắt đầu tham ngộ hai thức còn lại của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 mà Chung Hiểu Đồng đưa cho.
Thời gian thấm thoát trôi qua ba năm.
Trong ba năm này, nơi ở của Tống Phong trước sau im lìm, cửa đóng then cài.
Nơi này cũng có vài người đến qua rồi rời đi, vị đệ tử của Chung Hiểu Đồng có đến qua một lần nhưng sau đó liền rời đi không hề quay lại.

— QUẢNG CÁO —img
Ngay cả Điền Thiết Lâm cũng từng đến đây vài lần, sau đó vội vàng rời đi.
Tống Phong ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ, trên trán từng hạt mồ hôi như hạt đậu lăn xuống.
Lúc này, gương mặt Tống Phong rất quỷ dị, một nửa bên mặt hắn vẫn như bình thường, nhưng nửa còn lại thì lại có từng đường vân màu đen chậm rãi phồng lên xẹp xuống bên dưới làn da, tựa như có một sinh vật sống đang chậm rãi bơi lội bên dưới làn da của hắn.
Nếu nhìn kỹ, nữa bên mặt này của Tống Phong lúc này thoạt nhìn có vẻ cực kỳ dữ tợn, trái ngược hoàn toàn với nửa mặt bình thường còn lại.
Qua một lúc, Tống Phong đột nhiên tay phải khẽ vẩy, lập tức một nhóm chừng nghìn viên Hạ Phẩm Linh Thạch đủ loại màu sắc bay ra, bị hắn không chút do dự đưa tay bóp nát.
Nhất thời một luồng linh khí năm màu cực kỳ tinh thuần bay ra, bị Tống Phong khẽ hấp một cái, đem tất cả linh khí này hít trực tiếp vào người.
Lập tức, theo linh khí năm màu này bị hít màu, nửa gương mặt dữ tợn của Tống Phong cũng dần dần co rút lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tống Phong vung tay, lấy ra liên tiếp mấy tấm phù lục trực tiếp ‘bụp bụp bụp’ dán vào ngực mình.
Xong đâu đó, Tống Phong thở ra một ngụm trọc khí, gương mặt hắn lúc này đã trở lại bình thường.
Thế nhưng, gương mặt Tống Phong cũng không có chút nào vui vẻ, mà đưa tay vén áo ra.
Chỉ thấy nơi ngực trái của hắn, ngay vị trí trái tim lúc này có một đồ án đen xì đang chậm chạm chuyển động.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nó tương tự như một con rồng nhỏ xíu đang cuộn tròn lại, di chuyển theo từng nhịp đập của trái tim.

Tống Phong có thể cảm giác, mỗi khi qua một nhịp thở, sinh cơ của hắn dường như đều bị đồ án này hút lấy một tia.

— QUẢNG CÁO —img

Mặc dù một tia này cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu cứ để như vầy, chắc chắn sẽ có ngày Tống Phong bị nó hút thành xác khô.
Mà Tống Phong đã thử mọi cách, thậm chí đến Tàng Thư Điện tra tìm điển tịch nhưng không hề biết thứ này là gì.
Khi Tống Phong thử tìm Chung Hiểu Đồng thì nàng cùng các trưởng lão khác của Đạo Huyền Môn mà Tống Phong quen biết đều đã ra ngoài, dường như là tham gia sự tình gì đó rất quan trọng mà không có ở môn phái.
Điều này làm cho Tống Phong cực kỳ lo lắng.
Thậm chí, ba năm qua Tống Phong đã nếm thử đột phá cảnh giới Luyện Khí Cảnh, nhưng thứ đồ án kỳ dị này một mực ngăn trở, khiến cho hắn không thể nào tiến giai đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Suy nghĩ thật lâu, Tống Phong cuối cùng thở dài, vẫy tay đem tất cả truyền âm phù trong ba năm này lần lượt nghe qua.
“Ồ, Trần Tú, còn có Điền sư huynh, hai người tìm ta làm gì?” Tống Phong nghe qua truyền âm phù, liền ngạc nhiên lẩm bẩm.
Điền Thiết Lâm thì không nói, nhưng cô nàng Trần Tú này năm xưa sau khi tham gia sơ thí nhập môn cùng Tống Phong thì coi như biệt vô âm tín.

Cho dù Tống Phong đã từng thông qua vài lần dò hỏi thì cũng không có tin tức gì.

Không hiểu là nàng có xuất thân như thế nào.
Chỉ có điều, năm đó Điền Thiết Lâm từng mập mờ nói rằng chính hắn từng có hỏi qua Toàn Phong Chân Nhân thì được biết trong môn phái có mấy vị lão tổ rất thần bí, rất có thể Trần Tú là một vị hậu đại nào đó của các vị lão tổ thần bí này cho nên không xuất đầu lộ diện.
Vậy mà nay Trần Tú này lại đến tìm Tống Phong, còn gửi Truyền Âm Phù, làm cho Tống Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ đến dáng vẻ của nàng này năm xưa nhiệt huyết thanh thuần, khóe miệng Tống Phong không nhịn được hiện lên ý cười.

— QUẢNG CÁO —img
Lúc này, Tống Phong đã đem tất cả Truyền Âm Phù xem qua, liền đứng dậy rời khỏi tiểu viện.
Sau khi được biết Điền Thiết Lâm vậy mà đã rời khỏi môn phái ra ngoài, Tống Phong sờ sờ cằm, cũng rời đi.

Sau khi ra khỏi cổng Đạo Huyền Môn, Tống Phong liền thả ra một thanh phi kiếm, hóa thành một đạo hào quang bay thẳng về phía chân trời.
Lần này, Tống Phong muốn đi đến Thông Thiên Thương Hội một chuyến.

Trong trí nhớ của Tống Phong, Thông Thiên Thương Hội nơi đó thế lực rất mạnh, nói không chừng có phương pháp giải quyết vấn đề trên người của mình.

Vả lại, lần trước thu hoạch từ trong Cổ Chiến Trường vẫn còn đó, Tống Phong cũng muốn đem chúng nó đổi thành linh thạch cùng tài liệu.

Mỗi một tu sĩ sau khi tiến giai Luyện Khí Cảnh đều đã bắt đầu có thể khu động pháp bảo, càng phải bắt đầu bồi dưỡng pháp bảo bản mệnh của bản thân.

Pháp bảo chính là biểu hiện rõ rệt nhất sức mạnh của tu sĩ Luyện Khí Cảnh so với tu sĩ Luyện Tinh Cảnh.

Tu sĩ Luyện Tinh Cảnh chỉ có thể sử dụng pháp khí để chiến đấu.

Mà pháp khí dù lợi hại đến đâu, một khi bị người khác cướp đi hoặc pháp lực mạnh hơn liền sẽ bị mất khống chế hoặc là uy lực giảm rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc