TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



☆ Chương 35: Rung động
--------------Editor: Mèo----------
Nghe thấy có người đang nói chuyện, Tô Chính Lượng mở mắt.

Ý thức được chính mình thế mà lại ngủ thiếp đi, cậu âm thầm cả kinh, vội đứng dậy, khiến quần áo được phủ trên người cũng rơi theo.

Tô Chính Lượng chú ý tới cái áo đen trên đất, khom lưng xuống nhặt lên, phủi vài cái, xúc cảm mềm mại, còn có hương thơm quen thuộc, không cần nhìn cũng biết, chủ nhân của cái áo này là ai.

Kinh ngạc đi qua, Tô Chính Lượng nghi hoặc nhìn bốn phía, chú ý tới Lâm Tích Lạc đứng ở chỗ ngoặt cạnh phòng phẫu thuật đang nói chuyện điện thoại, cậu không lên tiếng, từ từ đi tới.

Trước mắt là cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, bên tai là thanh âm của Lâm Tích Lạc dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói chuyện.

Hắn nói một hồi, Tô Chính Lượng miễn cưỡng cũng có thể nghe hiểu một chút, Lâm Tích Lạc đang thảo luận vài vấn đề y học với đối phương
Tô Chính Lượng tận lực không chú ý lời Lâm Tích Lạc nói, cậu ngẩng đầu nhìn bảng chữu trên phòng phẫu thuật, nơi đó vẫn như cũ vẫn hiện chữ " Đang phẫu thuật", trên khuôn mặt trăng nõn hiện lên tia lo lắng.

Như thế nào còn chưa xong...!Chẳng lẽ...!
Sẽ không, bác sĩ đã nói, tỷ lệ thành công rất lớn, mẹ nhất định sẽ không có việc gì.


Lắc lắc đầu, cậu cố gắng đem mấy cái suy nghĩ không tốt vứt ra khỏi đầu.

Lâm Tích Lạc cúp điện thoại, từ chỗ ngoặt đi ra.

Nhìn thấy ánh mắt bất an của Tô Chính Lượn, hắn lặng lẽ đến đằng sau cậu.

Tô Chính Lượng cảm nhận được khí tức của hắn, vội vàng xoay người, vô tình đối diện vưới ánh mắt sâu thẳm kia của đối phương.

Không khí đột nhiên yên lặng, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Tô Chính Lượng có chút hốt hoảng, cậu lập tức rũ mắt, dùng thanh âm có chút mất tự nhiên hỏi, "Anh sao lại quay về đây? Chị tôi đâu?"
"Cô ấy đang ngủ ở nhà tôi, tôi lo em một mình ở đây xảy ra chuyện, nên mới quay lại nhìn xem."
Tô Chính Lượng thản nhiên gật đầu, "Cám ơn anh, tôi không sao, " dừng một chút, cậu lấy áo nhét vào trong tay Lâm Tích Lạc, "Đúng rồi, trả lại anh."
Lâm Tích Lạc nhận áo, "Vừa rồi tôi có hỏi bác sĩ, cũng liên hệ với vài chuyên gia khoa não bên Anh, bọn họ nói khả năng chữa khỏi cho mẹ em là rất lớn.

Nếu em cảm thấy lo lắng, chờ mẹ em phẫu thuật xong, chúng ta cho bà ấy tới Anh, mời chuyên gia khoa não hàng đầu trị liệu."
Tô Chính Lượng bình thản nói, "Cám ơn anh đã quan tâm tới mẹ tôi."
"Không cần quá lo lắng, mẹ em có quý nhân phù trợ, tôi tin, bà ấy nhất định sẽ không có việc gì."
Tô Chính Lượng nghe thấy Lâm Tích Lạc nói như vậy, gật gật đầu, cũng không có lên tiếng.

Lâm Tích Lạc nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, nhất thời, không khí xung quanh hai người trở nên có chút xấu hổ.

Như là nhớ ra cái gì, Lâm Tích Lạc đi đến băng ghế, lấy ra một hộp giữ nhiệt đưa cho Tô Chính Lượng.

Tô Chính Lượng nhìn đồ trong tay hắn ngẩn người, "Đây là..."
Lâm Tích Lạc lạnh nhạt nói, "Tôi bảo người giúp việc làm, em ăn chút gì đó đi."
Đêm nay Lâm Tích Lạc không giống như thường lệ, giống như đối với cậu đặc biệt quan tâm, tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Tô Chính Lượng vẫn nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.

Mở nắp, mùi thơm cảu cháo dần lan ra, nhìn thấy là cháo trứng muối cậu thích nhất, Tô Chính Lượng ngẩn ngơ, lập tức lấy thìa, xúc một miếng cho vào trong miệng.

Cháo theo thìa vào trong miệng, thịt băm vô cùng nhuyễn cùng với vị mằn mặn của trứng đọng vào đầu lưỡi, thật quá ngon.


Chỉ bát cháo ấm nhưu vậy, thật khiến người ta hoài niệm.

Trong nháy mắt, Tô Chính Lượng cảm thấy chính mình tựa hồ trở lại nhiều năm trước khi cậu cùng Lâm Tích Lạc cùng một chỗ, vô ưu vô lo, hạnh phúc sống qua ngày.

Một cỗ ấm áp dần dần chảy vào trong lòng, hốc mắt Tô Chính Lượng rỉ ra một dòng chất lỏng ấm áp, tràn qua khóe mắt, làm ướt cả cổ áo.

Lâm Tích Lạc cũng nhìn thấy Tô Chính Lượng đang khóc, hắn nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng cúi đầu ăn cháo có chút xuất thần.

Qua một lúc, mới chậm rãi nói, "Trước khi ra nước ngoài vài ngày, tôi có đưa cho người làm một bức thư, bảo hắn đợi khi tôi đi được một tháng thì đem thư giao cho em, từ thái độ của em bây giờ đối với tôi, hiển nhiên, lá thư kia không có đến tay em.

Hơn nữa, tôi cũng từng cho người đi tìm em, người được phái đi trở về nói với tôi, em nói chia tay với tôi, quyết định cùng Du Thiếu Kỳ một chỗ, còn đưa cho tôi một bức ảnh hai người chụp chung làm bằng chứng."
Động tác trong tay Tô Chính Lượng bởi vì lời nói của Lâm Tích Lạc mà đình chỉ, cậu ngẩng đầu, biểu tình phức tạp nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Tôi không biết anh đang muốn nói cái gì, nhưng chính xác tôi chưa bao giờ nhận được thư của anh, cũng chưa từng thấy qua người mà anh phái tới."
Lâm Tích Lạc gật gật đầu, tiếp tục nói rằng, "Chúng ta kết giao đều là tránh tai mắt của mọi người, nhưng sự việc lại xảy ra tại thời điểm nhạy cảm như thế.

Em không nhận được lá thư đó, vậy thì rốt cục lá thư đó rơi vào tay ai? Em cũng không cùng Du Thiếu Kỳ kết giao, vậy tại sao người của tôi lại nói như vậy? Mà bức ảnh kia là sao? Em từng nghĩ có người lập bẫy chúng ta, chỉ còn chờ chúng ta đi vào bẫy của bọn họ không?
Tô Chính Lượng gắt gao nắm chặt thìa trong tay, run nhè nhẹ, "Tôi không biết..."
Lâm Tích Lạc đi tới trước mặt Tô Chính Lượng, "Tôi biết, em vẫn luôn hận tôi năm đó bỏ em đi, biến em thành như bây giờ, nguyên nhân chủ yếu cũng là do tôi.

Cho nên, nếu em thật sự oán giận tôi, hận tôi, tôi đều nhận.

Chính là, em có từng nghĩ có người đằng sau giật giây biến chúng ta thành như bây giờ không, mục đích chính là ly gián quan hệ giữa hai chúng ta?" Cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt hơi ngẩng lên kia, Lâm Tích Lạc chua sót nói, "Thật hy vọng 6 năm qua, chỉ là một ác mộng, tỉnh lại, chúng ta vẫn ở cạnh nhau."

"Lạch cạch, " Chiếc thìa trong tay Tô Chính Lượng rơi xuống, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Tích Lạc, á khẩu không trả lời được.

"Ba."
Cùng lúc đó, đèn phía trên cửa phòng phẫu thuật tắt đi, hai người phục hồi lại tinh thần, đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.

Trong nháy mắt, không khí tựa hồ đình trệ.

Thế giới giống như an tĩnh lại, ai cũng chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cửa từ từ mở ra, ngưng thần nín thở, bọn họ nhìn chằm chằm xe phẫu thuật đang đẩy ra.

Mồ hôi lạnh toát ra, ngẩng đầu, là ánh mắt cổ vũ cùng tin tưởng của Lâm Tích Lạc.

Có lẽ là bàn tay ấm áp kia sẽ cho cậu sức mạnh, lúc này, Tô Chính Lượng cũng không có cự tuyệt Lâm Tích Lạc.

Thật lâu sau, bác sĩ cởi khẩu trang, có chút mệt mỏi nói, "Ca phẫu thuật thành công, khối u đã được lấy ra.".


Bình luận

Truyện đang đọc