TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



"Tô tiên sinh, em...!Em không hiểu ý anh, anh có thể đem điều mới nói...!lặp lại lần nữa?"
Tô Chính Lượng dừng xe ven đường, nhìn Chu Tuệ bởi vì quá kinh ngạc mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, đột nhiên có chút áy náy, "Chu tiểu thư, vừa rồi những lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa, tôi cảm thấy không nhất thiết phải nói lại lần thứ hai."
Chu Tuệ lẳng lặng nhìn Tô Chính Lượng, đôi mắt màu đen xinh đẹp tràn ngập sự hoài nghi, "Anh rõ ràng đối với em rất ôn nhu, săn sóc, làm sao có thể...!Em biết, anh nhất định là đang lừa em, anh vì không thích em mới nói như vậy, phải không?"
Tô Chính Lượng rũ mắt, "Không phải."
Chu tuệ kiệt lực khống chế được sắp từ hốc mắt trung nước mắt rơi xuống, run rẩy môi không ngừng mà lắc đầu, "Vì cái gì chính là như vậy? Vì cái gì cố tình chính là ngươi?"
Tô Chính Lượng yên lặng cúi đầu, thanh âm thanh nhuận dễ nghe từ tốn nói, "Chu tiểu thư, thực xin lỗi, kỳ thật ngay từ đầu tôi nên nói rõ ràng với em, có lẽ, chuyện sẽ không như bây giờ."
Ngoài cửa sổ xe, vài đứa trẻ vừa chạy vừa vui cười đi ngang qua, tiếng cười vui vẻ vào giờ khắc này dị thường chói tai, khiến lòng người đau nhói.
"Là anh ta phải không? Người anh yêu là Lâm Tích Lạc đúng hay không?"
Thật lâu trong xe cũng không có tiếng động, nghe Chu Tuệ nghẹn ngào nói, lại giống như ném vào lòng Tô Chính Lượng một hòn đá, rất nhỏ, nhưng lại khơi dậy ngàn tầng sóng lớn.
Cố gắng chôn sâu trong nội tâm, không muốn thừa nhận cũng chẳng muốn bỏ qua, nghe thấy Chu Tuệ nói như vậy, khiến Tô Chính Lượng cảm thấy chính mình bị cô nhìn thấu, phơi bày mọi thứ ra trước mắt.
Cậu nghiêng đi mắt, không dám nhìn thẳng vào Chu Tuệ, ánh mắt lóe lên, hồi đáp, "Không, không phải, tôi cùng hắn...!Không có quan hệ gì cả."

Chu Tuệ tự giễu cười cười, "Em biết anh sẽ không thừa nhận, nhưng mà Tô tiên sinh, đừng quên, trực giác của phụ nữ rất chuẩn.

Có lẽ, chính anh cũng không nhận ra tình cảm anh dành cho hắn, nhưng trong mắt em thì lại vô cùng rõ ràng."
Tô Chính Lượng lẳng lặng nghe Chu Tuệ nói, không nói được một lời.
Trầm mặc một hồi, Tô Chính Lượng nặng nề mở miệng, "Chu tiểu thư, có thể hay không nhờ em một việc?"
Chu Tuệ như sớm dự liệu được Tô Chính Lượng nhờ cô chuyện gì, cô lau khóe mắt, "Em biết anh muốn nói gì, chuyện của anh em sẽ không nói cho ai biết đâu."
Sau đó, cô quay đầu, lần cuối cùng tỉ mỉ quan sát người đàn ông này, nhoẻn miệng cười, "Tô tiên sinh, cám ơn anh đã thẳng thắn nói cho em biết, cũng cám ơn anh đã quan tâm em, em đi đây."
Gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, khiến Tô Chính Lượng như trút được gánh nặng nói ra ba chữ, "Cám ơn em."
Nhìn Chu Tuệ mở cửa xe rời đi, bóng dáng xinh đẹp dần biến mất, Tô Chính Lượng cau mày, nắm chặt tay lái, thanh âm dễ nghe đã sớm lạnh lùng, "Tôi sẽ không bao giờ yêu Lâm Tích Lạc lần nữa, vĩnh viễn sẽ không."
* * * * * * * * * *
Mùa thu đến.
Ý thu nồng đậm, mang theo luồng gió lạnh đầu thu thổi trong không khí, lại không chút nào ảnh hưởng đến tâm tình nhiệt tình cùng kích động của mọi người.
Bởi vì, hôm nay là ngày Lâm Tích Lạc cùng Cố Hân Di đính hôn.
Tối nay, ở khách sạn Lệ Tinh, ánh sáng xanh vàng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng phi thường nào nhiệt.
Đêm nay tổ chức lễ đính hôn, là của Chủ tịch kế nhiệm Lâm thị, Lâm Tích Lạc, một tin tức vô cùng bùng nổ.

Tin tức này khiến cho toàn S thành thậm chí toàn bộ thương giới trong nước quan tâm, Lâm Tích Lạc có vị trí hết sức quan trọng trong Lâm thị, hơn nữa địa vị gia đình hắn trong S thành cũng vô cùng trọng yếu, tự nhiên sẽ thu hút mọi người.
Tham dự lễ đính hôn có rất nhiều danh sĩ, nhân vật nổi tiếng, thậm chí là một ít nhà lãnh đạo của các tập đoàn tài chính nước ngoài cũng đến tham dự.
Cùng với màn trình diễn đầy tài năng của các nghệ sĩ, khách dự dần dần hứng thú dạt dào.

Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Lâm thị cùng Cố gia liên thủ, chắc hẳn sẽ khiến cho nền kinh tế S thành trở nên lớn mạnh, cánh cửa bước vào đại sảnh, đột nhiên mở ra.

Cửa mở ra, thân ảnh chói lọi, cứ như vậy xuất hiện rõ ràng trước mặt toàn bộ người trong hội trường.
Chiếc váy dạ hội xẻ thấp Chanel màu rượu vang đỏ, làm nổi bật lên dáng người thanh tú và duyên dáng, mái tóc đen tuyền dài thướt tha buông xõa.

Áo vest mày đen được may thủ công, đường nét tinh xảo, cùng với chiếc nơ màu xám bạc tinh tế là chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết với những sọc xanh thanh lịch, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc treo một nụ cười hoàn mỹ, hắn kéo theo thiên kim tiểu thư của Cố gia, Cố Hân Di, xuất hiện trước mặt mọi người.
Không thể chối cãi, giờ này khắc này, mọi ánh mắt của khách mời, đều nhìn về hai người vừa mới xuất hiện.
Tất cả các quan khách, đều nhìn không dời mắt vào hai nhân vật chính, trong đại sảnh rộng lớn, nhất thời lặng như tờ.
Lâm Tích Lạc cùng Cố Hân Di nhìn nhau mỉm cười, sau đó, hắn tăng âm điệu, "Cảm tạ các vị đã tới tham dự buổi lễ đính hôn của tôi cùng Cố tiểu thư, hiện tại, tôi tuyên bố, tiệc đính hôn chính thức bắt đầu!"
Giai điệu khoan khoái từ đàn vi-ô-lông lần thứ hai vang lên, trong đại sảnh không khí lần nữa bị đẩy lên cao.
Trong một góc của bữa tiệc, Tô Chính Lượng dựa vào cột nhà, bóng tối bao phủ toàn bộ khuôn mặt gần như trong suốt của cậu, khiến người khác thấy không rõ biểu tình trên mặt.
Mấy ngày trước, cậu nhận được một thiếp mời đính hôn trong hộp thư nhà mình.
Thấy thiếp mời, Tô Chính Lượng thật muốn trực tiếp ném vào thùng rác.

Nhưng không biết vì sao, nhìn người gửi không kí tên, không ghi địa chỉ, càng không có dấu bưu điện, thật khiến cậu nghi ngờ.
Thiếp mời này là ai gửi cho cậu?
Lâm Tích Lạc? Không có khả năng, Lâm Tích Lạc tuyệt đối không gửi cho cậu.

Như vậy là Cố Hân Di? Cũng sẽ không, mặc dù cậu cũng có vài lần hạnh ngộ với cô ta, nhưng cô ta cũng không biết cậu là ai.
Vậy thì là ai được chứ? Mục đích người đó gửi thiệp đính hôn cho cậu là ì? Chẳng lẽ đối phương đã tra được chuyện giữa cậu và Lâm Tích Lạc sao? Sẽ không, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, tuyệt không sẽ không ai biết.
Nhưng, cái cảm giác bất an sinh ra từ đáy lòng khiến cho Tô Chính Lượng như ngồi trên đống lửa, khiến cậu cảm thấy hình như có âm mưu nào đó, muốn dẫn cậu từng bước vào tròng.
Kỳ thật, theo như tình trạng bây giờ giữa cậu và Lâm Tích Lạc cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua khi đó quá mức để ý chuyện Lâm Tích Lạc 6 năm trước bỏ mặc minh, khiến những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng quá nhiều.
Do dự vài ngày, Tô Chính Lượng vẫn quyết định tham gia tiệc đính hôn.
Trên đường, cậu không ngừng khuyên bảo chính mình, nhất định phải khống chế cảm xúc, không cần để ý Lâm Tích Lạc.

Cậu và Lâm Tích Lạc đã sớm kết thúc, đêm nay tới đây là có mục đích khác.
Tới tận khi Tô Chính Lượng đích thân tới hiện trường, thấy hai thân chói lóa, vô cùng xứng đôi xuất hiện trong tầm mắt, nội tâm của cậu như bị người ta hung hăng nhéo một phen, đau đến mức nghẹt thở.
Lạnh lùng trầm mi tâm, Tô Chính Lượng đem chất lỏng trong cốc uống cạn, khó chịu trong tim tựa hồ mới giảm bớt.
Đột nhiên, ngọn đèn trong yến tiệc bị tắt ngúm.


Bình luận

Truyện đang đọc