TRA CÔNG, CÁCH TA XA MỘT CHÚT



Tô Chính Lượng vội vàng lắc đầu, rút về tay, "Thiếu Kỳ, anh không cần lo, chỉ bỏng một chút, không sao đâu."
Du Thiếu Kỳ đối với lời của Tô Chính Lượng không đáng để ý tới, ngược lại còn nắm chặt lấy tay cậu, không nói lời nào lôi cậu vào toilet, khiến vài vị khách bên trong hoảng sợ.
Du Thiếu Kỳ mặt băng lãnh mở vòi nước, đem ngón tay đỏ bừng của Tô Chính Lượng để dưới nước lạnh một lúc, thẳng đến lúc ngón tay đỏ bừng từ từ biến thành màu hồng nhạt mới tắt vòi nước.

Sau đó lại thật cẩn thận cầm lên nhìn, xác định không có gì đáng ngại mới buông ra.
Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, Tô Chính Lượng cái gì cũng chưa nói, chỉ kinh ngạch nhìn người bên cạnh, mặc cho Du Thiếu Kỳ cầm lấy ngón tay của mình.
Theo lý mà nói, Du Thiếu Kỳ quan tâm cậu cũng không có gì kì quái, nhưng biểu hiện của y khiến Tô Chính Lượng không hiểu nổi.
Hai người trở lại bàn ăn tiếp tục dùng cơm, bởi vì cử chỉ vừa rồi của bọn họ đã bị người khác chú ý, cho nên cho dù chỉ đơn thuần là nói chuyện cùng nhay cũng bị vài khách nữ nhìn, khiến Tô Chính Lượng cả người không thoải mái.
Du Thiếu Kỳ gắp đồ ăn vào trong bát Tô Chính Lượng trong bát, thanh âm bình đạm lộ ra thân thiết, "Tay còn đau không?"
Tô Chính Lượng nhún nhún vai, "Em thật sự không sao mà, anh đừng lo lắng quá."
"Đây không phải là anh lo lắng quá, em bị phỏng, bạn bè thì chẳng nhẽ không được quan tâm nhau sao?"
"Nhưng mà, " Tô Chính Lượng liếc mắt nhìn thực khách xung quanh, cẩn thận nói, "Vừa rồi anh lôi kéo nhiều người nhìn như vậy, em sợ có ảnh hưởng không tốt với anh, dù sao anh hiện giờ cũng coi là nhân vật của công chúng, cho nên em cảm thấy chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn."

Du Thiếu Kỳ biến sắc, y nhìn thẳng Tô Chính Lượng hỏi ngược lại, "Vì sao? Chẳng lẽ anh quan tâm em sẽ gây rắc rối cho em?"
Tô Chính Lượng vội giải thích, "Thiếu Kỳ, em không có ý tứ này, em chỉ là cảm thấy hai nam nhân trước mặt mọi người thân mật quá sẽ gây hiểu lầm."
"Phải không?"
Du Thiếu Kỳ cười khổ nhét vài miếng rau vào trong miệng, hung hăng nhai, "Quả nhiên, trong lòng em, anh kém xa so với hắn."
Tô Chính Lượng mở to hai mắt kinh ngạc, "Thiếu Kỳ, anh đang nói gì vậy? Trong lòng em, anh vĩnh viễn là người bạn tốt nhất, vị trí của anh ai cũng không thay thế được."
"Đúng vậy, anh là bạn tốt nhất của em."
Nhưng, anh lại không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở mức đó...
Trong mắt Du Thiếu Kỳ hiện lên tia mất mát, y chua sót nghiêng đầu ra vẻ thoải mái hỏi, "Chính Lượng, hôm nay hẹn anh ra là có chuyện gì vậy?"
"Anh còn nhớ chị em không?"
Du Thiếu Kỳ khẽ gật đầu, "Có chút ấn tượng, làm sao vậy?"
"Chị của em sau khi chia tay Lâm Tích Lạc vẫn luôn độc thân, mẹ của em muốn hai người gặp mặt, muốn hai người..."
Đôi đũa trong tay Du Thiếu Kỳ phút chốc dừng lại, hắn chịu đựng uất giận trong lòng, lạnh lùng cự tuyệt nói, "Chính Lượng, đừng nói nữa, anh cùng chị em không có khả năng."
Tô Chính Lượng thấy Du Thiếu Kỳ một hơi cự tuyệt mình, cho rằng y là ngại mình, vội vàng khuyên, "Thiếu Kỳ, trước đừng vội kết luận như vậy, hai người cũng chưa từng tiếp xúc qua, như thế nào lại biết không thích hợp? Hơn nữa anh cũng đã 30 rồi, đến nay vẫn còn độc thân, bác trai bác gái đối với chuyện của anh vẫn luôn lo lắng.

Cho nên, nếu có thể, em nghĩ anh vẫn nên cùng chị em kết giao thửu xem, nếu thật sự không được thì lúc đó nói sau cũng được."
Du Thiếu Kỳ mày càng nhíu chặt, y để đũa xuống nghiêm mặt, "Anh nói không có khả năng là không có khả năng, Chính Lượng, em không cần khuyên anh nữa."
Tô Chính Lượng thấy mình thuyết phục không có tác dụng, ngược lại khiến sắc mặt Du Thiếu Kỳ càng ngày càng ảm đạm.

Nghĩ đến phản ứng kì quái vừa rồi của y, cậu hỏi, "Vì sao? Thiếu Kỳ, anh trước giờ chưa bao giờ cự tuyệt em, vì cái gì hôm nay lại cự tuyệt em đến lần thứ hai?"
"Anh..."
Du Thiếu Kỳ ngây ngẩn cả người, y nhìn Tô Chính Lượng, không biết trả lời thế nào.
"Kỳ thật nếu anh không thích chị em cứ việc nói thẳng, em sẽ không trách anh."
"Chính Lượng, không phải anh không thích chị em, chỉ là..."

Nói tới đây, Du Thiếu Kỳ bỗng nhiên im bặt.
"Chỉ là cái gì? Thiếu Kỳ anh mau nói?"
Du Thiếu Kỳ nặng nề mở miệng, "Anh hiện tại đã có người thích, nên mới không đáp ứng em."
Tô Chính Lượng nghe thấy đáp án, thở phào, "Em còn tưởng gì, hóa ra anh đã có người thích, khó trách không chịu đáp ứng.

Bất quá anh thật là kín tiếng, giấu đến giờ, ngay cả em cũng không biết."
Du Thiếu Kỳ miễn cưỡng cười cười, không đáp lại.
Tô Chính Lượng thấy Du Thiếu Kỳ có người trong lòng thì đặc biệt cao hứng, nhưng cảm xúc của y có chút không đúng, "Đúng rồi Thiếu Kỳ, nhớ giới thiệu người đó với em nha? Em rất tò mò xem mẫu người anh thích là mẫu người nào nha."
Du Thiếu Kỳ rũ mắt, tận lực không nhìn đến khuôn mặt hấp dẫn mình kia, "Em sẽ không gặp được người đó đâu."
"Hả?" Tô Chính Lượng không hiểu nổi, "Thiếu Kỳ, ý của anh là gì? Vì cái gì em lại không gặp được cô ấy?"
Du Thiếu Kỳ tự giễu cười cười, "Bởi vì người đó căn bản không biết tình cảm của anh dành cho người đó, trong lòng của người đó đã sớm có người khác, hơn nữa, " thanh âm trầm thấp thoáng dừng lại một chút, "Người ấy còn chuẩn bị giới thiệu anh với người khác."
Tô Chính Lượng càng hồ đồ, cậu cảm thấy Du Thiếu Kỳ nói ra những lời nay khiến cậu mạc danh kỳ diệu, "Thiếu Kỳ, người này...!Cô ấy là..."
Du Thiếu Kỳ nâng mắt, nhìn về phía Tô Chính Lượng, thanh âm trầm thấp khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, "Chính Lượng, anh làm nhiều thứ như vậy, nói nhiều điều như vậy, chẳng lẽ em không biết anh đang nói tới ai sao?"
Tô Chính Lượng dưới tầm mắt cực nóng của y, cái thià cầm trong tay vô ý run rẩy, thanh âm đều có chút phát run, "Ai vậy?"
"Em."
Tô Chính Lượng đột nhiên run lên, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Du Thiếu Kỳ, nửa ngày nói không nên lời.

Lúc sau, y nở nụ cười vô cùng mất tự nhiên, giả bộ nói đùa, "Thiếu Kỳ, anh đùa em đúng không? Chuyện này một chút cũng không buồn cười đâu."
"Chính Lượng, anh không nói đùa, " Du Thiếu Kỳ nghiêm mặt nói, "Anh nói hết thày đều là sự thật."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Chính Lượng tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tin, cậu lẩm bẩm nói, "Không, anh làm sao lại thích em được cơ chứ? Anh là người bạn tốt nhất của em, thế nhưng đối với em..."
Du Thiếu Kỳ ôn nhu nói, "Anh không có lừa em, anh yêu em."
Tô Chính Lượng hoảng sợ lắc đầu, kiệt lực phủ nhận chuyện này, "Không, Thiếu Kỳ, không thể, chúng ta đều là nam, như thế nào có thể..."
Thấy Tô Chính Lượng phản ứng như vậy, Du Thiếu Kỳ hỏi ngược lại, "Vì sao lại không thể? Nếu anh không thể được, vậy tại sao Lâm Tích Lạc lại có thể? Tô Chính Lượng, anh nói xem!"
Du Thiếu Kỳ gầm nhẹ, khiến mọi người trong phòng ăn nhất thười im bặt, ánh mắt đều tập trung đến hai người.
"Em..."
Tô Chính Lượng lần thứ hai sửng sốt, cậu run rẩy nói sang chuyện khác, "Thiếu Kỳ, em còn có việc, đi trước...!Phục vụ, tính tiền..."
Du Thiếu Kỳ bắt lấy tay Tô Chính Lượng tay, "Đừng đi."
Tô Chính Lượng dùng sức tránh thoát khỏi Du Thiếu Kỳ, cậu cực kỳ kích động nhìn mọi người chung quanh đang nhìn chằm chằm mình, "Thiếu Kỳ, anh buông ra, mọi người đang nhìn..."
Du Thiếu Kỳ từ trong túi lấy tiền đặt lên bàn, lôi Tô Chính Lượng rời khỏi nhà hàng..


Bình luận

Truyện đang đọc