TRÀ XANH XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THIẾU GIA THẬT


Trên lề đường bằng phẳng, trước sau cách nhau chưa đến năm phút, ba chiếc xe Rolls-Royce Phantom, Maybach và Lamborghini lần lượt dừng lại.
Ba người đàn ông bước xuống xe đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Trà thoải mái chào hỏi họ: “Mọi người mau tìm chỗ đỗ xe đi, đừng để bị ăn giấy phạt đấy.

Đi thôi, đi ăn cơm.”
Ba người đàn ông với khối lượng tài sản cộng vào đủ để quấn mấy vòng quanh thành phố C tụ lại một chỗ, sao có thể lỡ mất cơ hội làm thịt bọn họ được?
Trong lúc chờ đợi, Ôn Trà đã nhìn trúng một nhà hàng Tây xa xỉ nhất thành phố C, đắc ý đợi họ đến để đi ăn một bữa.
Sau khi ngồi vào chỗ, Ôn Trà đưa thực đơn cho Tiết Thanh Châu, nhìn anh ta với đôi mắt lấp lánh thiết tha mong chờ.
Tiết Thanh Châu cười một tiếng, hiểu ý gọi hết tất cả các món đắt đỏ trên thực đơn một lượt.
“Sao không cho anh chọn?” Ôn Vinh không vừa lòng.
Đương nhiên là vì tên trai thẳng nhà anh không thể hiểu được ý đồ của em rồi.
Ôn Trà mắng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại cười ngọt như đường.
“Không sao, bữa này để tôi mời.” Tiểu Thanh Châu giải vây cho Ôn Trà, “Tôi phải cảm ơn Tiểu Trà.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Tề Tu Trúc ngừng tay cắt bít tết, hỏi dò.
Tiết Thanh Châu cụp mắt nở nụ cười, mặt mày sáng sủa, không còn u buồn như hồi đầu mới gặp nữa: “May mà Tiểu Trà cho tôi linh cảm, loại nước hoa mới mà tôi điều chế ra đã được đưa vào thị trường rồi, tên là Trà Vận.

Không biết cuối cùng sẽ có hiệu quả thị trường thế nào, nhưng không có Tiểu Trà thì tôi sẽ không có đột phá.

Tôi định chia một nửa tiền hoa hồng cho Tiểu Trà.

Tiểu Trà, em thấy sao?”
Ôn Trà cắn ống hút, từ sự kinh ngạc ban đầu, vẻ mặt lúc này đã chuyển sang rạng rỡ.

“Ăn chơi” không mất phí, tiền còn từ trên trời rơi xuống.
“Cảm ơn anh họ.” Ôn Trà chân thành cảm ơn, “Em cũng không giúp được gì, tất cả đều do anh họ tự chiêm nghiệm ra.

Đương nhiên là em cũng rất lợi hại, không có em thì không ổn đâu!”
Tiết Thanh Châu bật cười vì sự lém lỉnh của cậu, rộng lượng phụ họa: “Lúc nãy trước khi đi anh đã bàn chuyện này với họ, chắc là tiền sắp được chuyển cho em rồi, may mà có em.

Thực không dám giấu giếm, trước kia vì gặp nút thắt cổ chai mà anh đã từng tự sát.

Nếu không nhờ Tu Trúc kịp thời phát hiện ra điều lạ, gọi bố, cô và A Vinh đến, thì có lẽ anh đã không thể ngồi ở đây rồi.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình quá hạn hẹp.”
Việc anh ta nói chắc là lần đầu tiên Ôn Trà đến nhà họ Tiết, Tiết Mi và Tiết Bằng Phi đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi đi, dáng vẻ cuống cuồng, ánh mắt mỏi mệt.
Tự sát là chuyện mà tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến, mấy người đàn ông ở đây im lặng mấy giây, ngầm hiểu ý nhau, nhanh chóng đổi đề tài sang câu chuyện khác.

Ôn Trà không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, chậm rãi cắn ống hút, cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó.
Trong nguyên tác, Tiết Thanh Châu chắc chắn cũng được cứu sống giống như những gì đã xảy ra trước đó, thế rồi cảm thấy hối hận.

Vậy thì bất kể thế nào anh ta cũng không nên đi đến kết cục chết chóc thêm một lần nữa chứ? Rốt cuộc tại sao lại chết vậy?
Nhưng tạm thời cậu không có chút manh mối nào, Tiết Thanh Châu trông rất thư thái, ít nhất là cho đến lúc này, anh ta vẫn đang vô cùng khỏe mạnh.
Cái đĩa được đẩy đến trước mặt cắt ngang việc Ôn Trà ngây người nhìn chằm chằm Tiết Thanh Châu suy nghĩ.

Cậu cúi đầu nhìn đĩa sứ trắng, phần bít tết được dày công nấu nướng trên đó đã được cắt thành những miếng nhỏ.


Ôn Trà ngẩng đầu, nhìn về phía Tề Tu Trúc.
“Không phải cậu nói là không quen dùng dao dĩa sao?”
Tề Tu Trúc có vẻ ngoài lạnh lùng, mặt mày hờ hững, cổ áo sơ mi được cài đến cúc cao nhất, ung dung hỏi.
Sơ suất quá.
Lần trước mắc bệnh lười không muốn cắt bít tết nên cậu đã nói là mình không quen dùng dao dĩa, lần này thì bởi vì đói quá mà múa dao dĩa như bay, kết quả quên mất Tề Tu Trúc là người chứng kiến lời nói dối của mình.
Nhưng Ôn Trà có tốt chất tâm lý tốt trời sinh, chỉ cần bạn nghĩ là mình không bị lật tẩy, thì bạn vĩnh viễn không bị lật tẩy.
Cậu xiên một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng, sau khi nhai kĩ nuốt chậm, cậu gật đầu, gấp gọn chiếc khăn ăn bằng lụa, thể hiện lễ nghi ăn uống một cách hoàn hảo: “Cảm ơn.”
“Em đi học mấy thứ này vì Tề Quân Hạo à?” Sắc mặt Ôn Vinh vốn đã xấu, giờ càng xấu hơn.
Trông kìa, mặc kệ bạn nói nhăng nói cuội cái gì, anh trai tốt nhất trần đời vẫn có thể đáp trả bằng logic hoàn hảo.
“Em thích anh ấy mà.” Ôn Trà nhìn Ôn Vinh cười lấy lòng.
Ôn Vinh tức đến mức không buồn ăn uống, không biết làm thể nào để khuyên em trai cách xa tên cặn bã chết tiệt kia một chút, một mình sinh lòng buồn bực.
Không biết Tề Tu Trúc có chấp nhận lý do này không, nhưng anh không dây dưa với chi tiết nhỏ vô nghĩa này nữa, đổi đề tài: “Lúc nãy cậu nói có người nước ngoài quấy rối cậu, chuyện là thế nào?”
Nói đến đây, sắc mặt Tiết Thanh Châu và Ôn Vinh lập tức trở nên nghiêm túc.

Lúc nãy đến vội quá, cộng thêm Ôn Trà giục giã đi ăn, suýt nữa thì họ quên mất chuyện quan trọng nhất.
Ôn Trà kể lại đại khái chuyện mình gặp Ôn Lạc Thủy và Edward, sau đó nhận xét: “Không biết tại sao, có lẽ tại em nhát gan quá, em cứ cảm thấy Edward không bình thường, cực kỳ thiếu đứng đắn.

Tuy quan hệ giữa em và Ôn Lạc Thủy không tốt, nhưng em không hy vọng cậu ta kết bạn không cẩn thận rồi bị tổn thương, haizz.”
“Anh biết rồi.” Ôn Vinh cất giọng bình tĩnh.
Ôn Trà hởi lòng hởi dạ, nhét thêm một miếng thịt bò nữa vào miệng.


Chỉ cần Ôn Vinh biết đến sự tồn tại của Edward, với tính cách cẩn thận của anh, nhất định sẽ nghĩ cách đi điều tra.

Vì cái gọi là nghệ thuật, Edward đã làm ra rất nhiều chuyện điên khùng khác người, chẳng qua chưa bao giờ bị người ta vạch trần mà thôi.

Nơi này là Trung Quốc, phải để quả đấm thép của chủ nghĩa xã hội giáng cho anh ta một đòn mạnh mới được.
Đèn pha lê trong phòng ăn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, những nốt nhạc nhẹ nhàng chảy ra từ đầu ngón tay của nghệ sỹ diễn tấu dương cầm, hoa hồng đỏ và trắng trong góc phòng đan vào nhau, Ôn Trà bỗng nhớ đến ngày tháng mình và lũ bạn nối khố trò chuyện chơi bời ở đời trước.

Không biết bây giờ họ thế nào, vào lễ tảo mộ hằng năm liệu có nhớ đến cậu, đốt cho cậu ít xe đua hay đá quý gì đó hay không.

Âm thanh thông báo đinh đong của điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Ôn Trà phát hiện thẻ ngân hàng mới mở gần đây bỗng gửi đến điện thoại cậu một tin:
[Thẻ ngân hàng đuôi 123 của anh vừa nhận được số tiền chuyển khoản là 1.000.000 đồng.]
Chữ càng ít, chấn động càng nhiều.
Ôn Trà kiềm chế sự kích động muốn nhảy bật khỏi ghế, im lặng đếm số.
Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, bố ơi, ông ơi!
Tiết Thanh Châu chú ý đến sắc mặt của cậu, có vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy: “Nhận được tiền rồi à?”
Đây đâu phải anh họ của cậu, đây rõ ràng là bố mẹ ruột của cậu!
Ôn Trà cảm động rớt nước mắt, kích động đến mức làn da mỏng manh dưới mắt ửng đỏ, trong mắt như có muôn vàn mảnh sao vụn: “Hu hu hu anh họ, em yêu anh quá đi mất.”
Tiết Thanh Chậu bị lời bảy tỏ vừa thẳng thắn vừa mạnh dạn của cậu làm cho trở tay không kịp, nhưng không chống đỡ được dáng vẻ như con mèo nhỏ ngấm mưa ướt dầm dề của đối phương.

Lúc nãy anh ta phát hiện ra cậu thoáng buồn bã, may mà đối phương lập tức điều chỉnh tâm trạng, không cần anh ta nghĩ cách an ủi.
“Cảm ơn em họ, anh cũng…”
Tiết Thanh Châu là người hướng nội, rất ít khi nói yêu, nhất thời không thốt ra nổi chữ đó.
Nhưng nụ cười của Ôn Trà giống như bầu trời đầu xuân vừa tan hết băng tuyết, không liên quan gì đến vẻ kiều diễm, khiến tâm trạng người ta sáng sủa lên theo.

Sự trong trẻo ấy khiến người ta nảy sinh sự yêu mến từ đáy lòng.

Ôn Vinh sầm mặt: “Không phải anh đã đưa cho em một cái thẻ đen à?”
Thẻ đen là thẻ đen, lợi nhuận là lợi nhuận, hai cái này sao mà đánh đồng được.
Đương nhiên Ôn Trà sẽ không nói vậy, cậu nịnh nọt: “Cảm ơn anh ạ.”
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau khi Tiết Thanh Châu thanh toán xong, mọi người chuẩn bị ra về, Ôn Trà bỗng nói: “Anh và anh họ về trước đi ạ, em và chú nhỏ có chuyện cần bàn, các anh đi trước đi.”
Em với anh ta thì có gì cần bàn?
Ôn Vinh không nhịn được muốn hỏi, nhưng nhớ lại trong cuốn sách “Làm thế nào để trở thành một người anh tốt” mà anh ta mới đọc gần đây có nói, phải cho trẻ con đủ không gian riêng, anh ta đành đè ý muốn hỏi xuống.
Hơn nữa Tề Tu Trúc không phải người khác, thứ nhất anh là con nuôi của mẹ, thứ hai anh ta hoài nghi Tề Tu Trúc từng ở chùa nên đã cắt đứt tình cảm rồi chăng, chưa bao giờ thấy anh có chút rung động nào cả, thế nên giao người cho anh cũng coi như yên tâm.
“Ừ.” Ôn Vinh gật đầu.
Nếu Ôn Vinh đã không phản đối, người có tính cách ôn hòa như Tiết Thanh Châu càng không ý kiến gì.
Tuy không lên xe của họ, nhưng dáng vẻ Ôn Trà lưu luyến không rời chào tạm biệt họ vẫn thỏa mãn tất cả ảo tưởng của họ về một đứa em trai.
Hai ông anh được em trai dỗ ngon dỗ ngọt đã bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng gì tiếp theo.
Tề Tu Trúc im lặng đứng chờ bên cạnh xoa huyệt thái dương, cất giọng chế giễu: “Nếu Thanh Châu không phải anh họ và có quan hệ huyết thống với cậu, tôi suýt nữa đã nghĩ là cậu định xuống tay với cậu ta rồi đấy.”
“Ghen à?” Ôn Trà ngẩng đầu, ý cười trong vắt, đôi mắt hệt như đầm nước mùa xuân.

Cổ áo cậu mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nhấc chân lại gần Tề Tu Trúc, hương vị ngọt ngào trong trẻo mê người, rõ ràng chỉ là như có như không, nhưng lại ngang ngược hơn cả mùi đàn hương mà Tề Tu Trúc đã ngửi quen bấy lâu.
Ôn Trà ngước nhìn Tề Tu Trước, đối phương mặt mày sâu sắc, tóc mái che khuất một phần tầm mắt, gương mặt tuấn tú khiếp người vì ở chùa lâu ngày mà có phần lạnh nhạt.
Muốn thần linh hạ phàm, muốn khiến anh nhuốm màu hồng trần, việc này có tính khiêu chiến hơn bất cứ hạng mục cao cấp nào mà Ôn Trà đã từng thử sức, cũng khiến cậu càng nóng lòng muốn thử.
Cậu có thể hiểu tại sao mới gửi một tin nhắn mà Tề Tu Trúc đã lập tức chạy tới.
Tề Tu Trúc không tin cậu, vì thế nên muốn mượn cơ hội này để quan sát cậu, từ đó loại bỏ sự nghi ngờ với cậu hoặc là xác thực suy đoán của mình.
Đôi mắt giống như mèo con của Ôn Trà cong xuống, vừa quyến rũ vừa trong sáng: “Không sao, tôi cũng thích anh mà.”
Nói dối.
Tề Tu Trúc chưa từng gặp ai mà miệng toàn là những lời nói dối ngọt ngào như vậy, nhẹ nhàng bện thành một cái bẫy, dụ dỗ người ta cam tâm tình nguyện nhảy vào.
“Anh trai tốt với tôi, tặng tôi thẻ đen, anh họ thì trực tiếp đưa tiền.” Ôn Trà bấm ngón tay tính toán, già mồm át lẽ phải, đảo ngược logic: “Tôi thích anh như vậy, có phải anh cũng nên thể hiện chút gì đó không?”
Cậu nắm bàn tay lành lạnh với khớp xương rõ ràng của Tề Tu Trúc, giống như yêu tinh biển Siren, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ: “Có việc này, anh sẽ giúp tôi chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc